Dịch giả: Bất Lưu Danh 
Ngay sau đó, cả đám người vừa đi được vừa nói chuyện phiếm, câu được câu không, cũng không có chủ đề nào nghiêm túc cả. 
Mọi người đi thẳng một mạch xuống khe núi phía dưới, đi được mấy dặm thì gặp Uông Đình dẫn theo vài cảnh sát đang đi tới từ phía trước. Mọi người đứng lại một chỗ nói chuyện chốc lát, Uông Đình nói rằng, nàng đang dẫn đường cho mấy người cảnh sát này. Dẫn bọn bọ đi tiếp nhận và áp giải đám Huyết Vu sư kia ra ngoài, bởi vì xe không thể đi vào trong núi được, chỉ có thể đi bộ mà thôi. 
“Em đi đi về về như vậy, không mệt sao?” Tiểu Mã thở hổn hển hỏi nàng. 
“Em không mệt mà, trước đó giết Thi Vương em cũng không giúp được gì, đi một đoạn đường như vậy đã là gì. Phía trước cũng không còn xa nữa, ba đến năm dặm nữa là tới nơi rồi.” 
“Cảm ơn em nhé.” Tạ Vũ Tình thân thiết sờ khuôn mặt nàng: “Trở về chị sẽ xin cho em một cái bằng khen ‘người dân tốt bụng’ ”. 
Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn nàng rồi nói: “Chỉ có chút khen thưởng bằng tinh thần như vậy, cô cũng đừng lấy ra lừa người ta nữa, chẳng ai thèm để ý đâu.” 
Uông Đình lập tức cười nói: “Không đâu, em thấy rất tốt mà.” 
Vui đùa một lát, hai bên nói lời tạm biệt, rồi đi về hai hướng khác nhau. 
Mấy người Diệp Thiếu Dương vòng qua một khe núi, phía trước quả nhiên xuất hiện một khoảng đất giữa núi tương đối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3693944/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.