*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiếu Dương nghe xong bèn nói: “Vậy thì ngại quá!”.
Ô Mai khoát tay nói: “Anh đừng khách sáo, thôn trưởng giao cho bọn em phục vụ các anh chu đáo. Chỉ cần hồ chứa nước có thể khôi phục lại như trước đây thì một con lửng này có đáng gì chứ!”.
Diệp Thiếu Dương khẽ cười, cô gái này cũng quá thật thà, những lời như vậy mà cũng có thể nói ra, tuy nhiên lại không gây phản cảm cho mọi người.
Chu Tĩnh Như rất có hảo cảm với cô gái thẳng thắn như vậy, liền kéo cô ta ngồi xuống cùng ăn cơm. Dù thức ăn trên bàn không nhiều nhưng đều là đặc sản địa phương, mà tay nghề của Ô Mai cũng rất tốt cho nên ba người vui vẻ ăn uống thoải mái.
Sau khi ăn xong, Ô Mai pha rót một bình trà cho bọn họ, ngồi xuống nói chuyện.
Chu Tĩnh Như có thói quen vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, thế nhưng nơi này không có điểm tâm. Cô liền lấy từ trong túi xách ra mấy viên sô cô la Ferrero chia cho mọi người.
Ô Mai ăn xong một viên liền khen ngon: “Đồ thành phố cái gì cũng tốt, ngay cả sô cô la cũng ngon như vậy, còn ngon hơn cả kẹo sữa mà thôn bọn em bán. Sô cô la này bao nhiêu tiền một viên vậy chị?”.
Chu Tĩnh Như nghĩ một chút rồi nói: “Chị mua cả hộp nên cũng không rõ lắm, chắc khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3693878/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.