*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Tĩnh Như ngơ ngẩn, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Có quỷ à?"
“Không phải quỷ. Em qua đây!"
Diệp Thiếu Dương nắm tay cô đi tới chỗ cách cây hòe năm trăm mét, tùy tiện tìm một tảng đá, dặn dò: "Em ngồi ở đây đi, chỗ kia không được ngồi, nó là thụ yêu."
"Thụ... yêu?". Chu Tĩnh Như mở to hai mắt: "Thụ yêu là gì?"
"Là cây thành yêu, lúc trước em cũng đã gặp rồi, vạn vật đều có thể thành yêu, không riêng động vật mà có cả thực vật và côn trùng. Bất quá thực vật trừ phi đạt được đẳng cấp yêu linh, nếu không chúng sẽ không hiện ra chân thân, tương đối dễ đối phó."
Chu Tĩnh Như quay đầu lại nhìn, cây hòe này ngoại trừ vẻ bề ngoài vô cùng to lớn thì chẳng có chút gì là khác thường, không khỏi nghi ngờ: "Chỉ là một cái cây, sao có thể thành tinh?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Cây này sinh trưởng ngay Âm Luân Nhãn của ngọn núi, cũng chính là nơi hấp tức âm khí, em xem hai bên trái phải có rất nhiều mồ mả, nó lại hấp thu thi khí của người chết, tiến hành tu luyện thông qua Âm Luân Nhãn, không biết đã tu bao nhiêu năm, tu vi chắc chắn không tệ”.
“Anh vừa kiểm tra thử chỗ này thì cảm thụ được yêu khí và thi khí mãnh liệt, yêu khí đến từ cái cây kia, thi khí có thể là phía dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3693815/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.