*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chết mẹ mày đi!". Tiểu Mã định tiến vào trong phòng thì bị Diệp Thiếu Dương kéo lại.
"Ngươi làm gì thế? Ngươi đã quên đây chỉ là ảo giác thôi sao, chỉ là chuyện đã từng xảy ra, ngươi vào trong đấy làm gì, muốn trở lại bảy mươi năm trước để cứu nàng ư?"
"******, cầm thú, cầm thú!". Vành mắt của Tiểu Mã đỏ lên, to tiếng chửi bới, chẳng biết là chửi đại tá, hay là chửi kẻ phụ tình Đông Dã kia.
"Kể từ giờ khắc này, Phùng Tâm Vũ ngây thơ hiền lành, đã chết.". Bạch y nhân thì thào nói, lần thứ hai phất tay, sau đó đẩy cửa phòng, đại tá đã đi mất, chỉ còn lại Phùng Tâm Vũ quần áo xốc xếch ngồi trên giường, trên cổ đầy những vệt máu, khóe miệng cũng có một vệt máu đỏ tươi, khóc tức tưởi, khóc đến đau đớn tâm can, khóc đến vô tận tuyệt vọng.
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, hắn có thể lý giải tâm trạng của Phùng Tâm Vũ lúc này, sự tuyệt vọng của nàng, không chỉ riêng gì bị cường bạo, quan trọng hơn, đó chính là bị bạn trai phản bội, đẩy nàng vào vực sâu, vào biển lửa…
Không biết qua bao lâu, nàng đã dừng khóc, leo đến đầu giường, mò lấy một con dao trên đầu tủ, vén mái tóc rối lên, cất tiếng cười to, trong ánh mắt không hề có sự thống khổ và bi thương, chỉ có lòng đoạn tuyệt, chỉ có thù hận, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3693768/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.