Thanh Vân Tử cười nhàn nhạt: "Miêu Cương Vu sư?” Nam tử trung niên mặt biến sắc, giả vờ không nghe không biết.
"Ngươi không cần giả bộ với ta, mang anh sát đến cho nữ thi, trợ việc hình thành sát thi là ngươi!"
"Cái gì?”. Người chung quanh kêu to tản ra xa, khiếp sợ nhìn nam tử trung niên.
Nam tử trung niên lúng túng, sắc mặt tái nhợt, không nói nên lời.
Thanh Vân Tử quay đầu lại hỏi Diệp Đại Công: "Người này có thù với nhà ngươi à?"
Diệp Đại Công há mồm, cau mày nói: "Hắn tên là Diệp Đại Bảo, là thợ mộc trong thôn chúng tôi, đồ dùng trong nhà tôi đều do hắn sửa. À phải rồi, hai tháng trước, chân giường của nhà tôi bị hỏng, có gọi hắn tới sửa giúp..."
Thanh Vân Tử gật đầu, ra vậy, mọi chuyện đã rõ ràng. Lão nhìn Diệp Đại Bảo, thản nhiên nói: "Ngươi cũng không cần giả bộ, trên người ngươi có khí tức Thi Du, ta không ngửi lầm, còn nữa, trên tay ngươi có dấu vết màu đỏ do việc chạm vào chu sa lâu ngày, tuyệt đối không sai được. Đứa bé kia có thù gì với ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với nó như vậy?"
Diệp Đại Bảo còn muốn giả ngu, vợ Binh đột nhiên xông lên, khóc lóc đánh Diệp Đại Bảo: "Nhất định là do ngươi làm, nhất định là ngươi! Ngươi thật là lòng dạ độc ác!"
Cha con Diệp Đại Công vất vả tiến lên kéo cô ấy lại, tỉ mỉ hỏi, vợ của Diệp Binh là Xảo Vân mới không dám giấu giếm, vừa khóc vừa kể bí mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3693712/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.