"Tín hiệu!" Tôn Thiên Hổ quay đầu điên cuồng cười nói: "Tạ gia tiểu tử, ngươi không khỏi xem thường Tôn mỗ ta rồi. Tôn mỗ tuy rằng không phải người trong bí nha nhưng cũng lưỡi đao liếm máu hơn mười năm. Lão Lưu dám độc chiến hình đài, Tôn mỗ há có thể để cho hắn giành hết tiếng tốt trước?”
Tôn Thiên Hổ giơ lên cây côn Bàn Long bằng thép tinh luyện lên hô to: "Các huynh đệ, hôm nay không quét sạch động ma, thì chúng ta chẳng những chết không có chỗ chôn, hồn phách còn bị ác quỷ bắt làm nô dịch vĩnh viễn không thể siêu sinh, muốn sống thì theo ta chém gϊếŧ!”
"Gϊếŧ!"
"Ai binh tất thắng" [1], Kiêu Kỵ Vệ bị nỗi sợ hãi khổng lồ tra tấn đến gần như suy sụp tinh thần, trong nháy mắt bộc phát ra dũng khí kinh người, dũng mãnh không sợ chết ùn ùn lao về phía thành lao ngục.
[1] ai binh tất thắng: quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng
Không đến nửa nén hương, quân tiên phong đã dùng phi trảo trèo lên đầu thành, mấy trăm quân sĩ đảo ngược phi trảo móc chặt vào lỗ châu mai, thuận theo dây thừng trượt xuống tường thành, cố định thân thể dừng ở phía trên phòng giam, một tay nắm chặt dây thừng, một tay lấy hỏa lôi bên hông nhanh chóng châm lửa ném vào phòng giam, rồi nhanh chóng trèo lên mấy trượng, nắm chặt dây thừng nằm áp vào tường.
"Ầm..."
Tiếng nổ lần lượt vang lên trong phòng giam, ngọn lửa hừng hực phun ra từ trong cửa lao, lan can sắt biến dạng cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nha/977150/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.