Cao lão đầu tiếp tục nói: "Lúc ấy ta vô cùng sợ hãi, chưa kịp nhìn chính xác dưới sông là thứ gì, thì đã thấy một cột nước hình rồng phóng thẳng lên trời, nâng vò bay lên không trung. Cùng lúc đó, trên bầu trời gió sấm thét gào, có vài tia sấm chớp không ngừng vây quanh cái vò. Sau đó có một tia sấm chớp lớn đặc biệt vang dội ập đến khiến tất cả chúng ta đều choáng váng mà ngất đi. Cũng không biết qua bao lâu, ta tỉnh lại trước. Lúc đó, chỉ thấy có một con sóng đẩy cái vò về phía thượng lưu của Nộ Giao Hà."
"Lúc ấy, Cao Vĩnh Thái còn quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, khuôn mặt lão ta lúc đó, cả đời ta không thể nào quên. Khuôn mặt kia vốn không phải khuôn mặt của người sống, không chỉ trắng bệch dọa người, mà thất khiếu còn chảy đầy máu đen. Lão ta đi tới, vặn gãy cổ nguyên một đám nô bộc, vứt bọn họ vào trong nước. Ta mặc dù sợ hãi nhưng cũng không dám nhúc nhích, ta biết, chỉ cần ta khẽ động thì nhất định sẽ chết, ta giả bộ như hôn mê, lão ta có lẽ còn có thể tha cho ta một mạng. Quả nhiên, lão ta đi đến bên cạnh ta, hai tay nắm lấy cổ của ta, đôi tay kia lạnh lẽo như băng lạnh, không có một chút hơi người nào. Thế nhưng, không biết tại sao, lão ta lại không gϊếŧ ta. Kéo ta đi một quãng thật xa rồi mới đặt ta xuống."
"Mới đầu, ta còn cảm thấy may mắn vì mình đã tránh được một kiếp. Ai ngờ đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nha/977135/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.