Cao Bàn Tử nóng nảy: "Lão muội, đây chính là đồ vật bảo mệnh của ta, làm sao cô có thể chìa khuỷu tay ra ngoài?"
Lương Thất lại cười ha ha nói: "Nha đầu, ngươi là mới gia nhập Linh Nha à? Nghe ta khuyên một câu, có thể rút lui thì lui sớm một chút! Linh Nha là nơi ăn thịt người không tiếc xương, ngươi quá đơn thuần, ở Linh Nha, không chết ở trong tay Quỷ vật, cũng sẽ chết ở trong tay người mình."
Mai Tâm Nhi cả giận nói: "Làm sao ngươi có thể nói Linh Nha như vậy, ngươi cũng là người Linh Nha."
"Hắn nói không sai." Lão Tiền nghiêm túc nói: "Có thể rút lui thì lui sớm một chút! Tiên phủ lạnh lùng, Linh Nha xấu xa, Vu nha tàn nhẫn, có tiếng luôn đấy. Trong cái vòng này có ai mà không biết, cũng chỉ sót lại người không tim không phổi là cô thôi."
Lương Thất thở dài nói: "Cô cho rằng, vì sao ta không tìm đồng liêu Linh Nha giúp đỡ báo thù, mà phải đi lường gạt người trong giang hồ. Ta là không dám trở về. Hiện tại ta đã coi như là một người chết rồi, chỉ cần ta dám trở về Linh nha xin giúp đỡ, sẽ có một trăm người đi lên chém đầu ta để đổi lấy công huân, phải biết rằng một bí bộ đã hóa yêu, sẽ đáng giá hơn tà vật bình thường nhiều lắm!"
Mai Tâm Nhi thất hồn lạc phách tự lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy?"
Cao Bàn Tử lại thấp giọng hỏi lão Tiền: "Tiên Phủ lạnh lùng, Linh Nha xấu xa, Vu nha tàn nhẫn, vậy Quỷ nha thì sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nha/977129/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.