Mặc dù phía đông đã dần dần sáng lên, sương mù trên bầu trời vẫn chưa tiêu tan. Tạ Bán Quỷ đứng trên đỉnh núi, nhìn sông Trấn Thủy cuồn cuộn chảy, trầm giọng lẩm bẩm: "Lòng sông rộng khoảng hai dặm và không thể dùng khinh công bay qua. Nhưng nếu bây giờ xuống sông... "
"Sẽ dễ dàng bị Lệ Quỷ ở trong sông đánh lén!" Mai Tâm Nhi đi đến bên người Tạ Bán Quỷ rồi ngồi xuống: "Trời vô cùng âm u, không thấy mặt trời ló dạng, chúng ta rất dễ dàng bị Lệ Quỷ ngăn lại ở dưới sông."
Tạ Bán Quỷ chỉ chỉ bầu trời: "Hôm nay chỉ sợ trời sẽ u ám một thời gian."
Cao Bàn Tử cũng bu lại: "Nếu không chúng ta đi tìm xem gần đây có cây cầu nào hay không, có một chỗ đặt chân trong lòng cũng sẽ an tâm hơn chút?"
Tạ Bán Quỷ lắc đầu: "Cầu sẽ không cách nước sông quá cao, qua cầu cũng rất nguy hiểm. Ngoại trừ ta, mấy người đều không biết bơi. Nếu như cầu sụp, chúng ta chỉ có chờ chết."
Cao Bàn Tử nóng nảy: "Nước không thể xuống, cầu không thể đi. Chẳng lẽ chúng ta chỉ còn có thể bay qua hay sao?"
"Bay qua? Có cái này!" Mai Tâm Nhi ánh mắt sáng lên, bắt đầu lục lọi tìm kiếm hầu bao trên người, rồi cười tủm tỉm lấy ra hai con diều hình chim én vô cùng to lớn: "Nhìn nè, Phi Thiên Yến Tử của Linh nha chúng ta. Có nó, chúng ta có thể bay qua."
Tạ Bán Quỷ không nhìn Phi Thiên Yến Tử mà lại ghen tị nhìn hầu bao của Mai Tâm Nhi: "Hóa ra Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nha/977123/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.