Buổi tối cũng không có dạ tặc tới chơi, có lẽ là ta đa tâm. Liền ngủ một giấc thẳng tới trưa, mệt mỏi cả người đều đi triệt để. Phòng sát đường nên truyền đến thanh âm xe ngựa ồn ào làm người ta có cảm giác rất an tâm.
Kì Ngọc đã muốn tỉnh, thấy ta mở mắt, cười nói: “Ngươi đoán sai rồi, ngày hôm qua không có người đến.”
Ta cố ý hung hăng nhéo hai má hắn, “Ta cũng không phải thần tiên, đoán sai cũng là bình thường.”
Hắn xoay người ghé vào trên người ta, thầm oán nói: “Đều tại ngươi, còn bắt ta mặc quần áo, tuyệt không thoải mái.”
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”, ta ôm eo hắn, mỉm cười hỏi. Hắn so với ta còn lớn hơn vài tuổi, thời điểm mới quen biết, vẫn là một bộ thái độ bảo hộ người. Bất quá theo ta dần lớn, thái độ hắn đối với ta dần dần thay đổi. Có lẽ là do thân hình ta dần cao lớn, có lẽ ta dần biết nhiều thứ hơn, có lẽ do tuổi càng tăng, hắn đối với việc lơn hơn ta vài tuổi dần có chút kiêng kị, hắn thực thích trên giường đối với ta làm nũng. Chúng ta trong lúc đó cũng dần biến thành hình thức “Làm nũng – sủng nịnh”
“Ân…. Buổi tối hôm nay ta còn muốn làm.”
“Đêm nay?”, ta nhíu mi nói, “Nhưng đêm nay chúng ta chạy không tới thôn trấn tiếp theo, tám phần là phải ở trên xe ngựa.”
“Ở trên xe ngựa cũng muốn làm, còn muốn quang mình cùng nhau ngủ.”
Mặt hắn ửng đỏ nhượng lòng ta rục rịch, nắm chặt tay hắn, “Kì Ngọc….”
“Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngoc/1854982/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.