Có người đẩy cửa vào, ta tưởng A Xuân còn có chuyện gì, ngẩng đầu nhìn mới biết là Kì Ngọc. Hắn lấy ra hai cái hạp lớn, nhìn đồ ăn chúng ta ăn, nhíu mày.
Tính thời gian, đại khái hắn còn chưa ăn cơm đã tới, ta đứng dậy tiếp nhận đồ trong tay hắn, quay đầu phân phó: “Đông Li, ngươi cơm nước xong, buổi chiều liền đi chơi đi. Chiều nay ta không cần ngươi hầu hạ.”
“Dạ, tam gia”.
Mang Kì Ngọc về phòng ngủ, từ thực hạp xuất ra rượu và thức ăn cùng hắn ăn. Hắn sắc mặt không được tốt lắm, âm âm u u.
“Làm sao vậy? Sinh ý gặp phiền toái?”
“Không có. Vừa rồi nha đầu vừa rời đi là ai?”
“Nha đầu? Nga, đó là A Xuân. Nhà bọn họ làm ba bữa cho ta mỗi ngày.”
“Là một nha đầu nông thôn?”
“Ân, ngươi không phài vừa gặp qua sao? Trước kia ngươi đến, nàng cũng đưa cơm vài lần.”
“Nga, ta quên”.
“Ngươi đó, quý nhân hay quên sự”, ta khẽ cười nói.
“Quý nhân cái gì”, hắn sái nói, “Vậy ngươi như thế nào tặng hoa cho nàng?”
“Nàng vì nãi nãi yếu, ta cho nàng đào một gốc. Làm sao vậy?”
“Không có gì” mặt hắn giãn ra cười nói, “Là ta nghĩ quá, ta còn nghĩ ngươi có ý tứ với nàng.”
“Như thế nào lại nghĩ đến phương diện kia?”, ta kinh ngạc nói, trong nhà nha đầu xinh đẹp có không ít, hầu hạ bên người ta, mặc kệ mĩ đẹp xấu cũng không ít. Thường lui tới cũng không thấy hắn có phản ứng gì, hôm nay như thế nào lại ăn giấm chua của một cô nương đưa cơm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngoc/1854971/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.