Kì Ngọc tuy rằng ngoài miệng nói không quản, không muốn quản nhưng sau khi tiếp nhận sinh ý, thật rất thông minh tháo vát. Sinh ý tơ lụa tuy không phải món lãi kếch xù nhưng trừ bỏ tiền trả cho tiểu nhị, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đủ để duy trì sinh hoạt bình thường trong nhà lại còn dư chút đỉnh. Bạc trong nhà cuối cùng cũng tăng thêm.
Có lẽ là thật cảm nhận được mỗi một đồng tiền vào túi, hắn đối với sinh ý rất là thích thú. Ta có thể lý giải hắn, tựa như lúc trước ta hâm mộ A Yên an ổn, dùng hai tay cùng vất vả kiếm tiền, thấy an tâm và thoải mái. Nam sủng thậm chí là thanh lâu nữ từ, bán thân thể để đươc vàng bạc đại khái không có cảm giác như vậy.
Ta nghĩ Kì Ngọc vì vậy được đến cảm giác thành tựu, là điều trước kia hắn không biết đến. Cho nên hắn thật sự làm ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Ta đã ở thời điểm hắn vì sinh ý bận rộn, tham gia cuộc thi của học trò, thuận lợi lấy được công danh tú tài, bước vào đội ngũ sĩ tử, mỗi tháng có thể tại nha môn nhận mấy thăng bổng lộc.
Ngày xưa ở nhà mọi người đều gọi ta “Lâm tam ca”, “Lâm tam gia” nay lại gọi ta “Lâm tú tài”.
Về phần thi khảo cử nhân, đi thi một lần là tốt lắm rồi. Ta không có bối cảnh, không có danh vọng, trong tú tài mới nổi cũng không xuất chúng. Vô luận giám khảo có làm loạn kỉ cương hay không, ta khảo thượng cũng là hy vọng xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngoc/1854966/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.