Ta càng ngày càng ít nói chuyện. Trừ bỏ thiếu gia mỗi tháng đến một hai buổi tối, cùng một hai ngày tĩnh dưỡng thân thể, ta đều dưỡng hoa cùng phơi nắng ngẩn người qua ngày, chưa bao giờ bước ra khỏi cửa.
Hơn nữa chỉ khi mặt trời sắp lặn xuống núi ta mới đứng bên cửa sổ, ta không muốn gặp người cũng không muốn mở miệng nói chuyện thậm chí không muốn thấy ánh sáng dương quang tươi đẹp chói mắt kia. Kia là đại biểu cho quang minh cùng tương lai tươi đẹp, ta không hề muốn tiếp xúc. Ngược lại càng thích tịch dương cùng đêm tối. Và thích ngày mưa.
Nếu ngày mưa, trong viện một người cũng không có, ta sẽ đứng bên cửa sổ ngẩn người nửa ngày.
Nhìn không thấy tương lai cũng không thấy có hi vọng gì, ta bất quá chỉ là đang “sống” mà thôi.
Bởi vì ta chăm sóc hoa kiên nhẫn và cẩn thận, khi rỗi rãi, Lý thúc liền tận tâm dạy ta cách trồng hoa. Ước chừng nửa năm sau, ta dưỡng đệ nhất lan mỹ nhân đã nở hoa.
Thời điểm thiếu gia tới nhìn thấy, ngày hôm sau liền cầm đi, nghe nói là đưa cho Cố công tử.
Tuy rằng không hỏi tự lấy nhưng hết thảy nơi này, bao gồm chính ta, không phải đều thuộc về hắn sao? Hơn nữa ta thích trồng hoa, thích nhìn nó từ một mầm non dần trưởng thành, sau đó nở hoa nhưng không cố chấp phải có nó. Loại vẻ đẹp tự nhiên này, thời điểm nói sinh trưởng, sức sống đó so với đóa hoa còn đẹp hơn. Ta là người trồng hoa nhưng không phải người thích ngắm hoa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngoc/1854957/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.