568 không thể không thừa nhận, Tề Vô Tư so với nhiều nguời trên thế giới này gặp quá nhiều may mắn, được thần linh giúp đỡ, tương lai nếu gặp khó khăn cũng không ngăn được bước đi của hắn, nói chi nhân duyên tốt như vậy, y đã từng hỏi Nguyệt lão, Tề Vô Tư kiếp trước có nhiều duyên tốt hay không.
Nguyệt lão trả lời, không phải vậy, y vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tại sao, lão nhân gia nhắm mắt nói một mình.
“Con có biết, thế gian này có nhiều người, chờ bọn họ vinh hoa phú quý, thậm chí chưa tới thời điểm đó, đã xem thường người yếu, giống như mình chưa từng như vậy.”
“Tề Vô Tư không phải người như thế, hắn sẽ bảo vệ bọn họ.”
568 nghĩ, có thể như vậy, kiếp trước y là con cháu quý tộc, hung hăng càn quấy, nhưng trên đường cứu được một cô gái, cô gái kia bị phu quân đánh không ra hình người, còn khổ sở cầu xin y dừng tay, y không biết vì sao, trách nàng lấy oán báo ơn, đánh chết nam nhân kia, ai ngờ nàng khi trở về, mặc kệ con nhỏ vẫn còn tã lót, gieo mình xuống sông tự vẫn, mà y cũng bị vây trong cung điện to lớn, chết không chuộc hết tội.
Tề Vô Tư này, là nhiệm vụ cuối cùng của y.
Y ở đây quá lâu, đã nhận không ít oán lệ, nhưng vẫn như cũ ham thích hư vinh, Nguyệt lão nói y đơn thuần, dễ bị cực đoan, nhưng khoảng thời gian ở cùng Tề Vô Tư, lại làm cho y hiểu rõ nỗi khổ trong lòng, nói đúng ra, là cái khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngheo-moi-ngay-deu-muon-cau-duoc-phu-nhi-dai/457405/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.