Quỷ nghèo thật ra cách đây không lâu cũng không cảm thấy mình mạt rệp thế này.
Khi còn nhỏ, không có gặp chuyện khoe khoang hay phân biệt gì hết, ngoài việc bố mẹ không mua đồ chơi thịnh hành cho mình, quỷ nghèo cũng không cảm thấy khác biệt gì từ đồ ăn chay chỉ toàn dầu, muối, dấm chua với trà đắng mà mình ăn mỗi ngày. Sau đó nhà bọn họ cũng trải qua một khoảng thời gian có điều kiện sống tốt hơn — nhưng nếu so với gia đình bình thường thì kinh tế vẫn kém hơn một chút, vậy mà quỷ nghèo đã cảm thấy thỏa mãn, được người trong nhà thương yêu nên cũng không để hắn lo nghĩ chuyện gì. Một thằng nhóc có hai bàn tay dài trắng nõn không một vết chai sần.
Loại hình con trai thế này thường bị gọi là nương pháo, may mà từ nhỏ quỷ nghèo cũng không thích chơi với ai, mà cũng có thể do hắn bị đống phim ảnh chế tác rẻ tiền kia làm cho trí tưởng tượng bay xa, không biết được đống đĩa phim đó đều do bố mượn về, mà mượn với mua vốn đã chênh lệch rất lớn rồi, cái thời điểm đầu tiên hắn cảm nhận được mình nghèo, là lúc bản thân yêu thích không buông tay vuốt ve đống đồ đó, liền bị la rầy.
“Đừng sờ! Còn phải trả.”
Tại sao phải trả vậy, nhà mình có thể mua được mà, câu nói cùng ánh mắt nghiêm khắc của bố làm mọi thứ như không còn tiếng động, mà hắn từ đó lớn lên, càng ngày càng đẹp trai.
Khi hắn thành niên, đầu óc không thích đặt ở việc học, suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngheo-moi-ngay-deu-muon-cau-duoc-phu-nhi-dai/457401/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.