Chương trước
Chương sau


Quỷ nghèo hai nghìn năm

Tác giả: Phi Ngoạn Gia Giác Sắc

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 87: Gió hôm nay thật ồn ào

Trong trận chiến, người đội nón rộng cũng nhìn về phía Lã Bố, vung tay, một thuộc hạ bên cạnh lập tức ra lệnh. Một lá cờ hiệu phất lên, đội cung nỏ nhanh chóng thay đổi đội hình, lùi lại, kéo dài khoảng cách với Lã Bố.

Chỉ trong chốc lát, đội hình của Lã Bố đã mất cơ hội tốt, các quân đội chư hầu bao vây xung quanh, một lần nữa khép kín lối đi của quân Lã Bố.

Viên Thiệu đứng trong quân thấy Lã Bố xông vào tiền quân, mặt mày căng thẳng, quay lại ra lệnh cho một thuộc hạ bên cạnh.

"Ngươi dẫn một quân, nhanh chóng chặn Lã Bố lại, không để hắn tiến vào."

Nếu Lã Bố xông vào trung quân giết chóc, đại quân không có cờ hiệu chỉ huy, sẽ rất loạn, e rằng trận này sẽ thua.

May mắn là tạm thời Lã Bố đang bị một quân dây dưa, không thể tiến vào.

Không biết là quân nào mà dũng mãnh như vậy, có thể cản được Lã Bố?

Nghĩ vậy, Viên Thiệu liếc nhìn, lá cờ của quân cản Lã Bố có chữ "Tháo".

Ngạc nhiên sờ râu, trong các chư hầu, chỉ có bạn cũ Mạnh Đức của hắn dùng cờ hiệu chữ "Tháo" nhưng quân của Mạnh Đức là những binh sĩ nào thì hắn lại không biết.

Một đội quân mới từ Trần Lưu kéo lên năm nghìn quân, huấn luyện chưa đầy sáu bảy tháng đã đến đây. Còn một đội khác là mười nghìn quân tạp nham mà Cố tiên sinh mượn cho, sau trận Hoa Hùng có lẽ chỉ còn chưa đầy mười nghìn quân. Hai đội quân này, không đội nào có thể cản được Lã Bố.

Ai đang chỉ huy quân?

Viên Thiệu nhíu mày nhìn về phía cờ quân thấy một người đội nón rộng, đang chỉ huy quân lính một cách bài bản.

Một đội cung nỏ, một đội lính cầm khiên, một bên tấn công, một bên phòng thủ khiến đội quân của Lã Bố không thể tiến lên.

Cố Nam.

Trong quân chư hầu, chỉ có một người đội nón rộng, Viên Thiệu tất nhiên nhận ra ngay.

Không chỉ Viên Thiệu, nhiều chư hầu khác cũng nhìn thấy người đó chỉ huy quân đội giao chiến với Lã Bố và cũng nhận ra vị tiên sinh áo trắng đã mượn từ họ hơn mười nghìn quân.

Quân của hắn vẫn không phải là quân tinh nhuệ, Lã Bố chỉ cần tập trung đối phó một đội, trong thời gian ngắn sẽ phá tan.

Nhưng hắn chỉ huy quân từ hai bên tấn công, một bên dây dưa, một bên quấy rối. Đuổi thì rút, không đuổi thì tấn công.

Lã Bố lại muốn  nhanh chóng thoát khỏi, không muốn giao chiến lãng phí thời gian để chư hầu điều quân đến, lại bị kẹt cứng, rơi vào cảnh khó khăn.

Không phải là cách dùng binh cao minh nhưng đã đoán đúng tâm lý và suy nghĩ của Lã Bố, lợi dụng ý muốn phá trận của hắn để kéo dài thời gian.

Nhớ lại ngày mượn quân, vị tiên sinh này cũng lợi dụng tâm lý chư hầu không muốn đối mặt trực tiếp với Hoa Hùng, lấy đi hơn mười nghìn quân cho mình sử dụng.

Có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác và lợi dụng, người này có lẽ có khả năng dự đoán lòng người?

Mắt các chư hầu đầy vẻ kiêng kỵ, không ai muốn suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu.

Còn Viên Thiệu thì mỉm cười, hắn quả không nhìn nhầm người, người này quả thực có tài giúp quân, đáng để sử dụng.

Tuy nhiên, Lã Bố dũng mãnh, nếu bị ép, quân của Cố tiên sinh không thể cản được hắn. Thôi làm người thuận nước giúp một tay vậy.

Viên Thiệu nhìn về phía sau gọi một thuộc hạ, chỉ vào quân:

"Ngươi dẫn năm trăm bộ binh bảo vệ bên cạnh trận đó, không để tiên sinh kia bị thương."

"Dạ!" Thuộc hạ cúi chào, rút lui, dẫn quân đi.

Nên mời hắn uống rượu lần sau không nhỉ?

Thôi, giờ không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Viên Thiệu cưỡi ngựa, giơ cao thanh trường đao, chuẩn bị ra trận.

"Các binh sĩ còn lại, theo ta, phá quân Tây Lương!"

"Tướng quân!" Nhạc Tiến và Lý Điển từ tiền tuyến lao tới, chạy đến bên cạnh Tào Tháo, cúi đầu tránh một trận mưa tên.

Tào Tháo vung kiếm chém gục một binh sĩ, nhìn hai người dẫn quân tới, lớn tiếng hỏi: "Quân chủ lực của Lã Bố ở đâu?"

"Tướng quân! Lã Bố đã xông vào bên sườn trung quân!" Nhạc Tiến vừa nói vừa đâm cây thương vào ngực một lính bộ binh Tây Lương đang lao tới.

"Bên sườn trung quân?" Tào Tháo ngẩn ra, sau đó sắc mặt thay đổi: "Trung quân không được rối loạn, dẫn quân trở lại tiếp viện!"

"Dạ!"

Một đội quân từ tiền tuyến lao về phía sau để chiến đấu.

Các đạo quân của chư hầu dần dần hợp vây lại, quân của Lã Bố không thể tiến thêm bước nào.

"Vút!"

Phương Thiên kích xoẹt qua tạo ra một luồng gió, nơi nó đi qua không ai dám đối đầu, Lã Bố ghìm cương con ngựa xích thố, quay đầu nhìn về phía người đội nón ở đằng xa.

Hừ lạnh một tiếng, hai tay siết chặt, trường kích trong tay phát ra một luồng sức mạnh lớn vung xuống: "Tránh ra cho ta!"

Con ngựa xích thố hí vang, xông vào đội quân phía trước, gần như trong chớp mắt, Lã Bố đã thoát khỏi vòng vây.

Quân lính quấn lấy hắn chính là do người kia chỉ huy, muốn xông vào trung quân, trước hết phải giết người này.

Người đó một mình một ngựa, toàn thân đỏ rực, lông vũ đỏ trên lưng ngựa bay phấp phới, ngọn kích Phương Thiên trên tay với lông đỏ tung bay trong gió.

Những ngày này gió rất lớn.

"Tiên sinh, lui lại!" Tào Nhân thấy Lã Bố lao tới, đứng chắn trước mặt Cố Nam.

"Không" Cố Nam định nói gì đó.

Hạ Hầu Uyên phất tay, đi đến bên cạnh Tào Nhân, cười nói: "Tiên sinh, những chuyện phải thấy máu này để chúng ta lo."

Nói xong, hai người nhìn về phía trước, chỉ trong chốc lát, Lã Bố đã lao qua hơn nửa trận địa.

Cả hai thúc ngựa, lao về phía trước.

Hạ Hầu Uyên cười lớn: "Tử Hiếu, ngươi nghĩ chúng ta đối với Lã Bố có mấy phần thắng?"

"Một phần!" Tào Nhân trầm giọng nói.

"Vậy thì không còn cách nào khác." Hạ Hầu Uyên vung cây thương dài, cười nói: "Không có phần thắng nào cũng phải đánh! Ta đã hứa với nhóc Khởi rằng sẽ đưa tiên sinh của nó trở về an toàn!"

Lời vừa dứt, Lã Bố và hai người chỉ còn cách nhau mười bước.

Thế nào là dũng mãnh thiên hạ để chúng ta lãnh giáo một phen!

Vũ khí trong tay Hạ Hầu Uyên và Tào Nhân phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cả ba người không có ý định dừng ngựa, lại càng thúc ngựa càng nhanh.

Khoảng cách mười bước chỉ trong chớp mắt.

Ba người giao chiến với nhau, sức mạnh của Lã Bố khiến cây thương của Hạ Hầu Uyên bị bẻ cong, một tay đỡ lấy thanh đại đao của Tào Hồng.

Hạ Hầu Uyên và Tào Nhân muốn quấn lấy Lã Bố nhưng Lã Bố không có ý định bị họ quấn lấy.

Một cú vung tay, thanh đao của Tào Hồng lệch đi, Hạ Hầu Uyên suýt bị Phương Thiên kích đánh ngã khỏi ngựa.

Thúc ngựa xích thố, bốn vó tung lên, trước khi hai người kịp phản ứng, Lã Bố đã lao qua họ.

"Không xong rồi!" Tào Nhân và Hạ Hầu Uyên sắc mặt trắng bệch.

Lã Bố giao chiến với họ, họ có thể cầm cự được một lúc nhưng Lã Bố bỏ qua họ mà xông về phía Cố Nam, ngựa của họ làm sao đuổi kịp ngựa xích thố của hắn.

Đã phá trận tất nhiên phải giết tướng chỉ huy, giết tướng sẽ không ai ra lệnh, trận địa sẽ rối loạn, dễ dàng phá vỡ.

Lã Bố đã quen xông trận sao có thể không biết điều này nên hắn không muốn dây dưa với Hạ Hầu Uyên và Tào Nhân.

"Vút!"

Lã Bố lao đến gần Cố Nam, Phương Thiên kích giơ cao, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, dường như kéo căng cả tiếng gió xung quanh.

"Tiên sinh!" Tào Tháo dẫn quân xông tới nhìn thấy cảnh này, hét lên.

"Chết đi!" Lã Bố hét lớn.

Phương Thiên kích cuốn lên một luồng khí, chém thẳng xuống, người đội nón cũng giơ cây trường thương trắng lên.

"Keng!"

Một tiếng vang lớn vọng qua trận địa.

Tiếng kim loại vang lên khiến trận địa như ngừng lại, rung động đến tai mọi người.

Trận địa vô số người ngoảnh nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một cơn gió lớn thổi qua, một chiếc nón  bay lên.

Mọi ánh mắt đều ngạc nhiên dừng lại ở đó.

Những ngày này gió thật lớn.

Tào Tháo dẫn quân lao tới, ánh mắt ngạc nhiên, Nhạc Tiến và Lý Điển cũng không nói nên lời.

Tào Nhân và Hạ Hầu Uyên đang quay lại cũng ngẩn ngơ nhìn về phía trước.

Viên Thiệu quay đầu lại, miệng hơi hé, các chư hầu trung quân đều nhìn chăm chú vào trận địa.

Lã Bố mặc giáp ôn hầu, cưỡi ngựa xích thố, Phương Thiên kích trong tay cuốn quanh những luồng khí, áo choàng bay phấp phới.

Nhưng Phương Thiên kích không chém xuống mà bị một cây thương trắng cản lại, tua trắng bị cuốn tung trong gió, người cầm cây thương là một tướng quân mặc giáp đen áo trắng.

Sau lưng tướng quân, một chiếc nón bay lên không trung, rơi xuống xa.

Mái tóc dài bị gió cuốn lên, bay phấp phới phía sau, lộ ra đôi mắt. Đôi mắt ấy khiến mọi người ngẩn ngơ, không biết diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy không phải sắc màu nhân gian.

Trong đó lại có vài phần oai phong, mặc giáp tướng quân, tay cầm trường thương trắng, đứng giữa trận địa, toát lên vẻ uy vũ không thể tả.

Ngay cả Lã Bố cũng thoáng ngỡ ngàng trong mắt.

Nữ, nữ nhân?

Trong lòng mọi người đều nảy ra một câu hỏi.

Tiếng vang qua đi, âm thanh hỗn loạn trong trận địa lại một lần nữa vọng vào tai, binh lính vẫn đang chiến đấu.

Trận địa một tiếng vang lên cũng chỉ gợn lên một cơn sóng, đại đa số người vẫn đang vật lộn trong biển sóng.

"Áo giáp hoa đào, chiến mã chưa nghe, tuyệt đại giai nhân, ngàn quân dừng tiếng binh đao."

Trong chư hầu, một người văn nhân nhìn nữ tướng áo trắng cầm thương đứng trước Lã Bố, mắt lấp lánh, tự nói.

"Tiên sinh, không biết vì sao tiên sinh luôn đội nón rộng?"

"Ồ, vì ngày xưa mặt bị thương bởi vật sắc nhọn để lại vết sẹo, dung mạo đáng sợ nên luôn đội nón rộng để tránh làm người khác sợ."

Vẻ đẹp như thiên tiên thế này sao có thể gọi là dung mạo đáng sợ?

---

Tào Tháo, dẫn đầu đoàn quân, nhắm mắt cười khổ: "Tiên sinh, ngài đã lừa ta rồi."

Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, tiên sinh lại thực sự có võ nghệ và nhìn kỹ, võ nghệ này không hề thua kém Lã Bố.

"Là nữ tử sao." Lý Điển vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, gật đầu, có chút khâm phục nói: "Hiếm thấy không phải là phong thái của tiên sinh mà là học vấn của tiên sinh."

"Tướng quân, chúng ta có nên đi giúp tiên sinh không?" Nhạc Tiến vẻ mặt phức tạp hỏi Tào Tháo, lúc này hắn đã không phân biệt được nên gọi là tiên sinh hay cô nương nữa.

"Không cần đâu." Tào Tháo trông như vừa thở phào nhẹ nhõm: "Lã Bố không phải người thường có thể địch nổi, chúng ta mà đi nhiều người sẽ gây cản trở cho tiên sinh."

Nói rồi, hắn rút kiếm quay lại, cười nói: "Tiếp tục tấn công, hôm nay hãy phá quân Tây Lương này."

"Còn chuyện tiên sinh lừa gạt chúng ta, chờ sau trận chiến sẽ tính sau!"

"Giết!!"

Tiếng hô giết lại một lần nữa vang lên khắp chiến trường, Hạ Hầu Uyên và Tào Nhân cũng đã phản ứng lại, dẫn quân chặn đứng quân Tây Lương đang xông vào trung quân.

Quân đội các chư hầu cũng chia ra từng bộ phận tấn công quân Tây Lương, Lã Bố bị chặn lại, sự phản công của quân Tây Lương cũng giảm đi nhiều.

"Chậc!" Lã Bố cười khẩy, nhìn người trước mắt, ánh mắt tràn đầy chiến ý.

"Võ nghệ tốt, báo tên ra."

Phương Thiên  Kích trong tay hắn nặng thêm một phần nhưng vẫn không ép được cây trường thương một chút nào.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy người có thể ngang tài ngang sức với mình, đừng nói là nữ tử, ngay cả nam nhân trong thiên hạ cũng ít ai là đối thủ của hắn.

Khác với ba người trong trận trước đó, người này không nhờ vào đông người thế mạnh. Hắn cho hai tướng đến trợ giúp quân đội, đúng là khí phách.

Cố Nam nhìn về phía sau thấy chiếc nón rơi xuống đất, cười khổ nói: "Ngươi như vậy khiến ta rất phiền."

"Haha!" Lã Bố cười khẽ hai tiếng: "Nữ tử ta từng gặp, trừ gia đình ta ra, không ai đẹp hơn ngươi, tại sao phải che giấu?"

"Đến đây!" Nói rồi, Phương Thiên Kích trong tay xoay một vòng, không chút do dự, dù trước mắt là một nữ tử, trong mắt hắn đã lên chiến trường là tướng quân, chỉ có sống chết, không có gì khác biệt.

"Hừ!" Phương Thiên Kích từ eo Cố Nam chém tới, sức mạnh trên đó lại tăng thêm một phần.

Cú kích này đã có lực hơn ngàn cân.

Võ nghệ của Lã Bố quả thật không tệ, chỉ dựa vào bản thân đã có sức ngàn cân, nội lực cũng rất thâm hậu.

Cú kích vừa rồi nếu không phải Cố Nam dùng nội lực để giảm lực, e rằng con ngựa dưới chân đã bị ép chết rồi.

Nếu là Cố Nam của vài trăm năm trước có lẽ còn khó đối phó với hắn nhưng nội lực của Cố Nam sau mấy trăm năm đã không còn như trước nữa.

Tay cầm trường thương, tiếng giết chóc bên tai vẫn như cũ, Cố Nam hiểu rằng, chiến tranh chưa bao giờ dừng lại.

"Cẩn thận." Nói một câu, trường thương lao ra như rồng lượn.

Một tiếng nổ lớn, Phương Thiên Kích của Lã Bố bị đẩy ra, mắt hắn kinh hãi nhưng ánh sáng lạnh đã tới, đâm thẳng vào mặt hắn.

Một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm lấy hắn, tứ chi như bị cứng lại, Lã Bố tự cho rằng mình đã giết nhiều người nhưng chưa từng gặp người có sát khí mạnh mẽ như vậy.

"Keng!" Khi trường thương gần như đâm xuyên mặt hắn, Phương Thiên Kích của Lã Bố cuối cùng cũng đến kịp, dùng hết sức đẩy trường thương ra một chút.

Đầu thương gần như lướt qua mặt hắn để lại một vết cắt, máu ấm chảy xuống.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, trường thương đã rút lại, không để chút thời gian thở, mũi thương thứ hai lại đâm tới.

"Keng keng keng keng" Bốn phía nhìn trận đấu mà không nhìn rõ gì, xung quanh hai người đã có vô số bóng thương kích lướt qua, từng đợt tia lửa bắn ra giữa hai người, chiếu sáng lưỡi dao lạnh.

"Bịch!" Cán thương đập vào bụng Lã Bố, đẩy hắn và con ngựa Xích Thố ra xa.

Cố Nam cầm ngang trường thương, không truy kích, con ngựa dưới chân đã run rẩy, không đứng vững nữa.

Con ngựa này chỉ là ngựa chiến bình thường, đến lúc này cũng đã gần đến giới hạn.

Con ngựa Xích Thố dưới chân Lã Bố lùi lại vài bước, cuối cùng dừng lại, thở phì phò, mồ hôi chảy ra, đỏ như máu.

"Hừ." Lã Bố nghiến răng, máu chảy từ khóe miệng, rơi xuống ngực. Máu chảy vào áo giáp, nhuộm đỏ một nửa khuôn mặt hắn.

"Hừ hừ." Trong miệng còn ngậm máu chưa nhổ hết, Lã Bố cười khan vài tiếng, vung Phương Thiên Kích.

"Thật sảng khoái, đúng là sảng khoái!"

Nói rồi nhìn xung quanh, quân Tây Lương đã bị tấn công lùi bước.

"Trận này thật sảng khoái, ta đã xem thường các chư hầu trong thiên hạ rồi ."

"Nhưng ta sẽ không bại!" Giọng Lã Bố khàn khàn, Phương Thiên Kích giơ ngang trước mặt.

Hắn chưa từng bại.

"Cha phải bình an trở về!"

Bình an trở về.

Lã Bố nghiến răng như muốn nghiến nát răng, cuối cùng hắn thúc ngựa lao tới.

Phương Thiên Kích một lần nữa giơ lên, Cố Nam nâng thương đón lấy.

"Xoẹt!!"

Trường thương của Cố Nam đâm xuyên vai Lã Bố, còn Phương Thiên Kích của Lã Bố chém vào cổ ngựa dưới chân Cố Nam.

Cố Nam ngạc nhiên.

Ngựa chiến thét lên một tiếng, kéo theo cô ngã xuống đất, Lã Bố nắm chặt trường thương đâm vào vai mình, dùng sức bẻ gãy.

Thúc ngựa quay lại, Xích Thố kêu lên một tiếng, mang hắn chạy về phía quân đội.

"Rút lui!!"

Tiếng Lã Bố vang lên giữa hai quân.

"Khụ khụ." Cố Nam từ trong bụi đất đứng dậy, ngẩng đầu lên thì thấy Lã Bố đã cưỡi Xích Thố chạy xa.

Cúi đầu nhìn cây thương gãy trong tay, ném nửa cán thương xuống đất, vỗ nhẹ lên hông.

Quả nhiên, vẫn là ngươi tốt hơn.

*

Một bàn tay đập mạnh xuống bàn khiến bộ trà trên bàn rung lên vài giọt trà bắn ra và đổ lên mặt bàn.

Sắc mặt của Đổng Trác đầy hung ác, lông mày nhíu chặt lại, râu run lên, nhìn người trước mặt, ánh mắt đầy sát khí, từng chữ từng chữ hỏi: "Ngươi nói lại lần nữa, quân ta bại trận rồi sao?"

Viên tướng đứng trước mặt Đổng Trác lập tức quỳ xuống, cúi đầu, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, trong mắt đầy sợ hãi.

"Vâng, tổn thất hơn ba vạn quân, không thể chống lại quân chư hầu, Ôn Hầu lệnh chúng ta vào quan giữ vững!"

Đổng Trác ngồi phịch xuống trước bàn, thân hình khổng lồ khiến ghế rung lên, ánh mắt động đậy, lạnh lùng hỏi: "Phụng Tiên đâu? Gọi hắn đến gặp ta."

"Vâng, tại hạ đi ngay." Viên tướng đứng dậy, ôm quyền bước nhanh ra khỏi trại.

Toàn thân mồ hôi lạnh, vừa bước ra khỏi trại gặp gió lạnh thổi qua, lạnh thấu xương. Như thoát được một kiếp, thở phào nhẹ nhõm, đi về doanh trại của quân Quan Trung.

"Khụ khụ."

Trong trại có mùi máu tanh.

Lã Bố một mình ngồi bên bàn, áo giáp trên người đã cởi ra quá nửa, trên bụng có một vết bầm đã chuyển sang màu xanh.

Vết thương trên vai phải càng đáng sợ hơn, một đầu mũi thương với cán thương gãy nửa nằm trong vai, gần như xuyên thủng vai phải, may mắn không làm gãy xương vai, nếu không chắc là không qua khỏi.

Dù vậy, Lã Bố cũng biết tay này sau này muốn hoàn toàn hồi phục là điều không thể.

Giơ tay nắm lấy đầu mũi thương, máu trên đó đã bắt đầu đông lại, nắm trong tay cảm giác dính nhớp.

"Hừ!" Đau đớn rên lên một tiếng, tay nắm đầu mũi thương từ từ dùng lực, cây thương cắm trong vai từng chút từng chút rút ra.

"Xoẹt." Đầu mũi thương rút ra, máu thịt trên vai lật ra, lộ ra xương trắng bên trong, máu không ngừng chảy, nhuộm đỏ áo giáp của hắn.

Sắc mặt Lã Bố tái nhợt, ném cây thương xuống đất, cởi áo giáp vai phải và áo ra, xử lý vết thương.

Không biết đã qua bao lâu, Lã Bố ngồi bên bàn thở dài một hơi.

Áo giáp trên người đã cởi xuống đất, vai và eo quấn vải trắng, vết thương đã được bôi thuốc và băng lại.

Tay phải vẫn run nhẹ, dưới tác dụng của thuốc, vết thương trên vai càng đau hơn.

Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mắt Lã Bố nhìn xuống bàn, đưa tay trái ra lấy một con búp bê vải từ trong đống vải đầy máu trên bàn.

Mặt con búp bê vải rách một nửa, lòi ra sợi bông bên trong, mặt búp bê cũng dính đầy máu khô thành màu nâu.

Nhẹ nhàng đặt con búp bê xuống, trong căn phòng tối tăm, mùi máu tanh nồng nặc, Lã Bố nhìn con búp bê không biết đang nghĩ gì.

"Có chuyện báo cáo."

Ngoài trại vang lên tiếng nói, Lã Bố nhẹ nhàng dùng vải trên bàn che con búp bê lại, mở miệng nói.

"Vào đi."

Cửa trại được đẩy ra, bước vào là tướng lĩnh của Lã Bố, Trương Liêu, tự Văn Viễn.

"Thưa tướng quân, Tướng quốc đại nhân gọi ngài đến nghị sự."

Lã Bố im lặng một lúc, trầm giọng trả lời: "Bảo rằng ta bị thương nặng, không tiện hành động."

"Vâng." Trương Liêu gật đầu, nhìn dáng vẻ của Lã Bố không nói gì thêm.

Trên trận hôm nay, nhìn thấy Lã Bố bị thương rút lui thật sự khiến hắn kinh hãi.

Nghe nói là do một viên tướng trong quân chư hầu đội mũ rộng vành gây ra, không biết là ai, có thể có võ nghệ như vậy.

"Đợi đã."

Trương Liêu định lui ra nhưng bị Lã Bố gọi lại, dừng bước: "Tướng quân còn gì dặn dò?"

"Văn Viễn, trong quân ta có kim chỉ không?"

Lã Bố nheo mắt nhìn ra ngoài trại, dường như xác định không có ai khác, giọng nói có hơi cứng nhắc.

"Kim chỉ?" Trương Liêu ngạc nhiên, không chắc hỏi lại.

"Tướng quân nói là kim chỉ dùng để thêu thùa?"

"Khụ!" Ho nhẹ một tiếng, Lã Bố không biết nên biểu lộ thế nào, gật đầu.

"Phải, trong quân có không?"

Khóe miệng Trương Liêu giật giật, mặt biến sắc kỳ lạ, tướng quân cần kim chỉ thêu thùa làm gì?

Cúi đầu không dám để Lã Bố thấy vẻ mặt mình, nói: "Hiểu rồi, thuộc hạ sẽ cố gắng tìm!"

"Ừ, đi đi."

Đêm ở ải Hổ Lao càng thêm lạnh, nếu cứ như thế này, chắc là sắp có tuyết rơi.

"Bịch bịch bịch." Một đội lính tuần tra cầm giáo mác đi qua, ngoài tiếng bước chân của họ, chỉ còn tiếng gió rít, đêm rất tĩnh lặng.

Phần lớn đèn đuốc ở Quan Trung đã tắt, những binh sĩ từ chiến trường trở về mệt mỏi rã rời ngoài việc ngã xuống ngủ thì chẳng muốn làm gì khác.

Đèn trong phòng Lã Bố vẫn sáng, chiếu bóng người lên cửa sổ.

Nếu có ai thấy cảnh trong phòng, chắc sẽ nghĩ mình bị hoa mắt.

Trước bàn, tay phải Lã Bố yếu ớt nắm con búp bê vải, tay trái cầm kim chỉ khâu vết rách trên mặt con búp bê.

Nheo mắt nhìn đầu kim, cổ đỏ bừng lên như thể chiếc kim mảnh mai ấy nặng ngàn cân.

"Xoẹt."

Tay lỡ trượt, đầu kim lướt qua mặt con búp bê làm vết rách vốn đã tả tơi lại càng nát hơn.

Sắc mặt Lã Bố trầm xuống.

"Rắc!" Một tiếng nhỏ, đầu kim trong tay hắn bị bóp gãy thành hai đoạn, rơi xuống bàn.

Ngọn nến lay động, chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Trong ánh sáng mờ ảo, vị tướng từng không ai địch nổi trên chiến trường buông tay xuống.

Ngơ ngác nhìn con búp bê rách nát.

Hắn chưa từng biết cách kiểm soát sức mạnh của mình cũng như chưa từng biết cách đối xử với người bên cạnh.

Đến khi người đã không còn, hắn mới biết khâu vá những vật này thì có ích gì?

Hồi lâu, hắn lại lấy ra một đầu kim khác.

Dưới ánh đèn, thân hình cao lớn chín thước cúi xuống bàn, vụng về nhưng cẩn thận luồn kim chỉ.

Có lẽ là trời bên ngoài sắp sáng, ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ.

Lã Bố dùng răng cắn đứt một đoạn chỉ, vai phải băng trắng rỉ máu, lòng bàn tay còn dính máu khô không thể lau sạch.

Trong tay hắn, một con búp bê vải nằm đó, con búp bê chỉ lớn hơn lòng bàn tay hắn một chút là hình một vị tướng quân.

Lẽ ra phải oai phong lẫm liệt nhưng mặt lại bị khâu bằng những đường chỉ xấu xí như vết sẹo, còn vương máu, đỏ một mảng, trắng một mảng.

*

"Phịch!"

Dù có khó coi thế nào, dù tặng cho đứa trẻ nào có lẽ cũng sẽ không thích, có đứa còn có thể sợ mà khóc.

"Hừ."

Lã Bố nhìn con búp bê vải trong tay, nở một nụ cười, dùng ngón tay chọc vào mũi của con búp bê.

"Đợi cha đến tìm con, được không?"

Giọng nói trầm lặng dường như rung lên, tay nắm con búp bê không dám dùng chút sức nào.

Hắn đã phái người tìm kiếm suốt vài tháng như mò kim đáy biển, đâu có chút tin tức nào?

Trong phòng không có tiếng đáp lại.

Gió lạnh buổi sáng từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi lên mặt con búp bê dính máu.

*

Quân chư hầu trở về doanh trại, vô số binh mã qua lại giữa các trại, những binh sĩ bị thương nhẹ xếp hàng chờ quân y xử lý, còn những người bị thương nặng thì không ai khiêng về.

Trong doanh trại lửa đang cháy, có người đang nấu ăn, có người đang nấu thuốc trị thương, các quân đội đều về doanh trại của mình trú đóng.

Cố Nam ôm Vô Cách ngồi dựa bên đống lửa, những người như Hạ Hầu Đôn trở về từ trận chiến cũng ngồi ở đây.

Chỉ có điều hôm nay không ồn ào như mọi khi, ngay cả Tào Hồng và Hạ Hầu Uyên thường hay đấu khẩu cũng im lặng một cách lạ thường.

Họ thỉnh thoảng nhìn về phía Cố Nam ngồi một bên, sắc mặt phức tạp.

Trước đây tiên sinh luôn mặc áo trắng, đội nón rộng vành, mọi người đã quen rồi, bây giờ đột nhiên trở thành một nữ tử như vậy, lại khiến họ không biết nên đối xử thế nào.

Hơn nữa họ vốn là những người thô lỗ, không biết cách giao tiếp với nữ tử, mỗi lần muốn nói gì để làm không khí sôi nổi lên cũng không biết nên nói gì.

Trong đống lửa nấu ăn, không ai biết làm món gì gọi là thức ăn chỉ là quân lương trộn nước đun nóng, nói đơn giản là cháo loãng.

Nón rộng vành của Cố Nam không biết rơi ở đâu trên trận địa.

Có thể bị gió thổi đi, hoặc bị người nào đá đến chỗ nào, đến khi quân Tây Lương rút đi thì không tìm thấy nữa.

Dựa vào một bên doanh trại, Cố Nam sờ mũi mình, thường xuyên đội nón rộng vành, đột nhiên không đội, ngược lại cảm thấy thiếu thứ gì trên đầu.

Trong doanh trại không biết tại sao lại im lặng không ai nói gì, quay đầu nhìn sang Hạ Hầu Đôn bên cạnh.

Hắn đang cầm một mảnh vải băng lên vai mình, khi xông vào quân Tây Lương bên phải cũng bị thương.

Một tay băng vải cũng gặp khó khăn thấy hắn loay hoay mãi, Cố Nam không khỏi mím môi.

"Nguyên Nhượng để ta giúp ngươi."

"Hử?" Hạ Hầu Đôn ngẩng đầu lên thấy Cố Nam do dự một chút cũng không từ chối: "Ừm, cảm ơn tiên sinh."

Nếu là lúc bình thường hắn cũng không có gì phải do dự nhưng bây giờ không khỏi ngẩn ra một chút.

Cố Nam ngồi xếp bằng bên cạnh Hạ Hầu Đôn, lấy miếng vải trên vai hắn băng lại.

"Nguyên Nhượng sao không thấy Mạnh Đức?"

Lúc này Tào Tháo không có trong doanh trại, khi đại quân trở về dường như không thấy bóng dáng hắn.

"Ồ, Mạnh Đức nói có việc phải làm, bảo chúng ta về trước."

Giọng Hạ Hầu Đônhơi cứng ngắc, Cố Nam ngồi gần, luôn cảm thấy mùi hương thoang thoảng thường ngày bây giờ rõ ràng hơn.

Khiến hắn có hơi không yên.

"Vậy sao." Cố Nam chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ nhiều, cúi đầu băng xong miếng vải.

"Xong rồi."

Cười khẽ vỗ một cái.

Hạ Hầu Đôn vừa thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng băng xong, lại bị Cố Nam vỗ một cái, vết thương đau nhói, hít sâu một hơi.

"Hê hê hê." Nhìn bộ dạng khốn đốn của Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên cười khẽ vài tiếng.

"Phịch!" Hạ Hầu Đôn nghiêng người, một chân đá vào mông hắn: "Cười cái gì mà cười."

Lý Điển đang cúi đầu cầm cuốn sách ghi chép ngẩng đầu lên, không biết hai người lại làm trò gì nữa.

Doanh trại lại có thêm vài tiếng cười nói.

"Ha ha." Cố Nam cười đứng lên, nói: "Ta ra ngoài dạo chút."

Trong trại đông người cũng không cảm thấy, đến khi ra ngoài, mới thấy gió thổi vào người lạnh thật, vũng nước dưới đất đóng một lớp băng mỏng.

Cố Nam nhìn vũng nước, mặt nước phản chiếu bóng người và khuôn mặt lờ mờ.

Vẫn nên tìm thứ gì đó đội lên, nếu không lâu dần sẽ có vấn đề.

"Tóc tóc tóc!"

Không xa doanh trại có tiếng vó ngựa, Tào Tháo mặc giáp có hơi phong trần bước tới thấy Cố Nam đứng bên vũng nước ngẩn ngơ.

Nhìn nữ tử đó, ánh mắt lại dừng lại nhưng nhanh chóng phản ứng, dời tầm nhìn.

Đúng là thất lễ.

"Tiên sinh, ở đây làm gì?"

Giọng Tào Tháo vang lên từ phía sau, Cố Nam quay lại thấy dáng vẻ của hắn, áo giáp còn dính chút bụi đất, trận chiến này xem ra cũng khá chật vật.

"Không có gì nhưng mà Mạnh Đức, ngươi đi đâu thế?"

Nói rồi nhìn Tào Tháo từ trên xuống dưới, cảm giác như lăn lộn dưới đất vậy.

"Ồ." Tào Tháo như mới nhớ ra gì đó, lấy từ lưng ngựa xuống một thứ.

Đó là một chiếc nón rộng vành, đưa cho Cố Nam, Tào Tháo cười gượng.

"Thấy tiên sinh bỏ lại, tiện tay nhặt giúp tiên sinh."

Cố Nam ngạc nhiên nhìn chiếc nón trước mắt, nón còn dính không ít bụi đất.

"Bị gió thổi vào khe núi, có hơi bẩn."

Tào Tháo cũng chú ý đến bụi trên nón, nói với vẻ bất đắc dĩ.

"Không sao." Cố Nam mỉm cười, nhận chiếc nón từ tay hắn, phủi bụi, đội lên đầu.

"Cảm ơn."

Tào Tháo nhìn Cố Nam, cười nói: "Tiên sinh, đúng là mỹ nhân tuyệt thế."

Cố Nam liếc nhìn Tào Tháo, lắc đầu thở dài, cô đã quen rồi.

"Ta coi như ngươi khen ta."

Hai người vào doanh trại, cháo trên đống lửa xem ra đã nấu xong.

Những người như Hạ Hầu Đôn đang ăn thấy Cố Nam đội nón rộng vành bước vào, mới nở nụ cười, đây mới là tiên sinh quen thuộc của họ.

Giơ cao bát trong tay.

"Mạnh Đức, tiên sinh, cùng ăn chút gì đi?"

Mọi người đều đói đến phát điên, quân lương trộn nước khó ăn nhưng cũng có thể ăn hết sạch.

Trong quân mấy ngày nay đều truyền nhau một việc lớn, trong quân có một nữ tử nhưng không phải loại nữ tử "thuộc sở hữu" của quân đội mà là một tướng quân dưới trướng chư hầu. Nữ tướng quân là điều cực kỳ hiếm gặp, từ xưa đến nay chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lại nghe nói nữ tử này phong hoa tuyệt thế, Thái Thú Đông Quận Kiều Mạo gặp cô làm thơ gọi là "thiên quân chỉ can"(ngàn quân ngừng đánh).

Có thể khiến thiên quân vạn mã dừng lại ngắm nhìn, phong hoa như thế nào đây?

Trong quân có người được gặp cô cũng có người chỉ tự tưởng tượng nhưng nghe nói nữ tử này ngoài dung mạo còn là tài năng tướng lĩnh hiếm có.

Đã từng dùng lời nói của mình mượn binh hơn vạn, còn đánh bại Lã Bố trong trận chiến.

Mỗi việc trong số này đều không phải người thường có thể làm được, người ta đồn đại cô mang họ Cố.

Chỉ nói rằng, thế gian nam tử kỳ nhân vô số, khó sánh với nữ tử họ Cố.

Ít người biết tên cụ thể của cô là gì, chỉ vì nữ tử này thích mặc áo trắng, lại có tài năng tướng lĩnh, trong lời đồn thường gọi là Bạch Y Tướng Quân.

tất nhiên người nhiều chuyện, khi nói đến nam nữ thì tin đồn càng thêm vài phần bịa đặt, thậm chí còn truyền ra những câu chuyện vô lý như chư hầu tranh giành nữ tướng, dâng hơn vạn binh để cầu thân.

Dù là nhảm nhí nhưng truyền thuyết về nữ tướng quân này thực sự làm cho quân chư hầu không còn u ám như trước.

Một hàng người hầu cúi đầu từ trong sảnh đi lên, tay cầm một cái khay, trên đó đặt rượu và thức ăn. Đặt khay lên đầu, người hầu đi đến từng bàn, lần lượt đặt rượu và thức ăn lên bàn.

Mỗi bàn đều có các chư hầu ngồi cùng nhau. Quân chư hầu vừa đại thắng Lã Bố, lúc này đang là tiệc mừng.

Viên Thiệu ngồi trên bàn, cười cầm một ly rượu giơ lên trước mặt mọi người.

Rượu trong ly lay động, phản chiếu ánh sáng đèn trong trại.

"Lã Bố đã bại, quân của Đổng Trác chắc chắn sẽ rối loạn, việc thảo phạt Đổng Trác có thể thành công, mọi người, hãy cạn chén này!"

Dưới bàn, ly rượu đều được nâng lên, chư hầu lúc này tuy đều cười tươi nhưng đều có tâm tư riêng, trong ly rượu phản chiếu từng gương mặt khác nhau.

"Cùng uống!" Viên Thiệu cười lớn, nâng ly uống cạn.

"Cùng uống!" Chư hầu đều hoan hô, ly rượu nghiêng đổ.

Uống xong một ly, Viên Thiệu vẫy tay, một đội nhạc công và vũ nữ đi lên thấy phản ứng của chư hầu khác nhau.

Có người thấy bình thường, không suy nghĩ nhiều, chuẩn bị thưởng thức vũ nhạc. Có người cau mày, cho rằng mang theo nhạc công và vũ nữ trong quân là mất mặt.

"Đinh đinh đinh." Tiếng tơ trúc vang lên trong trại khiến quân doanh thêm phần lãng mạn.

Vũ nữ mặc y phục mỏng manh múa trong sảnh, thời tiết lạnh gió như dao, dù trong trại có lửa cũng lạnh thấu xương, mặc y phục mỏng manh, da thịt đều bị lạnh đến hơi xanh, vũ nữ chỉ có thể cười và múa.

Ngồi bên trái, một chư hầu nhếch miệng, không hứng thú đặt ly rượu xuống.

Viên Thiệu thấy vậy, cười hỏi: "Lưu Thứ Sử có phải không hài lòng với vũ nhạc?"

Người này tên Lưu Đại, tự là Công Sơn là người tôn thất nhà Hán, con của Lưu Dư, anh của Lưu Dao, giữ chức Thứ Sử cai quản một châu.

Cuối thời Đông Hán, Thứ Sử là chức quan có thực quyền, nắm giữ mọi việc lớn nhỏ trong châu, thêm vào đó là thân phận tôn thất nhà Hán, Lưu Đại tuy không phải là minh chủ nhưng ngay cả Viên Thiệu cũng phải nể mặt.

"Không phải không hài lòng." Lưu Đại nhướn mày, cười tự giễu.

"Vũ nhạc của Viên Công đều tốt, tiếc là, hôm đó trên trận địa đã thấy Bạch Y Tướng Quân, giờ lại thấy vũ nữ, dù mỹ miều đến đâu cũng khó có hứng thú."

Bạch Y Tướng Quân nói đến ai, các chư hầu đều có tai mắt, biết rõ quân đội truyền tai gì. Dù có những tin đồn hoang đường, cười cho qua nhưng có tin đồn không phải là không thật.

Đa số người có mặt khi đó đều ở trung quân thấy dung mạo của cô, giờ nghĩ lại, nhìn vũ nữ này thật khó có hứng thú.

Ngay cả Viên Thiệu cũng nhếch môi, Lưu Đại đúng là, nếu không nói câu này thì còn có thể xem một màn vũ nhạc, giờ thì không thể xem tiếp.

Bất đắc dĩ vẫy tay, đuổi vũ nữ đi, chỉ để nhạc công tiếp tục chơi.

"Haha, nhắc đến Bạch Y Tướng Quân, mấy ngày nay ta nghe được chuyện thú vị."

Thái Thú Hà Nội Vương Khuông ngồi trên bàn mình nhớ lại chuyện gì đó, cười nhìn Công Tôn Toản.

"Công Tôn Tướng Quân đại bại dưới tay Lã Bố, sau đó Lã Bố lại bại dưới tay nữ tướng quân, giờ trong quân, thường đem Công Tôn Tướng Quân và nữ tử ra so sánh, hả?"

Nói rồi, Vương Khuông cười nhìn mọi người.

Chư hầu có mặt đều hiểu ý, cười khẽ.

Bầu không khí nặng nề trong bữa tiệc nhẹ đi phần nào, thêm phần vui vẻ.

Công Tôn Toản mặt đỏ bừng ngồi trên bàn, uống một ngụm rượu, không biết nói gì vì những gì Vương Khuông nói đều là sự thật.

Hắn đã thua Lã Bố mà Lã Bố lại thua nữ tướng quân, tức là hắn cũng thua một nữ tử.

Nếu ở nơi khác thì không sao nhưng lại thua về võ nghệ, biết nói gì đây.

Mấy ngày nay nghe quân sĩ bàn tán, hắn chỉ thấy đau đầu, không biết làm sao.

Ai bảo hắn thực sự thua mà hắn cũng không phải là người không chịu thua.

Hơn nữa, hắn không thể so đo với một nữ tử, mất phong độ, chỉ có thể trút giận lên Lã Bố.

Sao lại không chịu thua, thua ai cũng không sao?

Công Tôn Toản nhìn mọi người cười khẽ, mặt mày ủ rũ.

"Các ngươi đừng cười, lúc đó các ngươi lên có đẹp không?"

"Không đẹp nhưng tiếc là người lên lại là Công Tôn Tướng Quân." Một chư hầu khác cười lắc đầu, vẻ mặt như đổ thêm dầu vào lửa.

Công Tôn Toản mặt đen lại, tự rót một ly rượu, uống cạn không nói gì thêm.

Dù sao những trò đùa thường ngày trên bàn rượu hắn cũng không để trong lòng, hắn không phải là người hẹp hòi như vậy, chỉ là thấy buồn mà thôi.

"Nhưng mà nói thật, nữ tướng quân đó đúng là kỳ nữ thế gian, tài năng và khí độ đều không ai sánh bằng, lại là mỹ nhân tuyệt sắc, Tháo Tướng Quân, thật khiến người ta ghen tị."

Một chư hầu uống một ngụm rượu thịt, cười nhìn Tào Tháo.

Ban đầu Tào Tháo chỉ ngồi bên lặng lẽ ăn, nghe câu này tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, trong mắt đều có vẻ ganh tị.

Khiến hắn lạnh sống lưng, rùng mình, cười giơ tay nói: "Tháo có cơ duyên trùng hợp mà thôi."

"Mạnh Đức, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, ngươi luôn luôn gặp may mắn như thế."

Viên Thiệu cười lắc đầu, nói đầy ẩn ý: "Có lẽ ta không có duyên phận may mắn, chỉ có thể tự mình tranh giành."

Không biết là than thở vận may của mình kém, hay là gì, Viên Thiệu uống một ngụm rượu buồn bực.

Một lúc sau, tiệc mừng công trở thành nơi các chư hầu trút bầu tâm sự. Những người có mặt đều không phải là người ngoài, hầu như ai cũng kể về những khó khăn mình đã trải qua đã trải qua bao nhiêu thăng trầm.

Hầu hết là những câu chuyện không mấy ý nghĩa nhưng thật hiếm khi lại có thể nói chuyện vui vẻ như vậy.

"Hôm nay trò chuyện thật vui vẻ, Tháo tướng quân, không bằng mời vị nữ tướng đó đến đây, biểu diễn một điệu múa mừng cho chúng ta?"

Lưu Đới lúc này đã hơi say, nói với Tào Tháo.

"Vị tướng quân đó tài văn võ đều xuất sắc hơn cả nam nhi nhưng không biết những thứ của nữ nhân thì như thế nào. Ngày đó nhìn thấy khiến lòng Công Sơn luôn vương vấn, xin Tháo tướng quân thành toàn."

Tào Tháo nghe lời Lưu Đới nói, khẽ nhíu mày.

Kiều Mạo ngồi bên cạnh hừ một tiếng: "Lưu Thứ Sử, tài năng của tướng quân làm sao có thể làm những việc như vậy, chẳng phải là làm nhục văn nhân sao?"

Lưu Đới ngớ người, nhận ra mình đã say, nói chuyện không biết cân nhắc.

Đối với Tào Tháo, hắn cúi đầu: "Ta tự phạt một chén."

Rót một chén rượu cầm trong tay, uống một ngụm không uống hết.

"Thiên quân chỉ ca tiếng." Lưu Đới cười nhìn Kiều Mạo.

"Kiều Thái Thú thực sự đã nói đúng lúc đó."

Nửa say nửa tỉnh uống hết chén rượu, hắn và Kiều Mạo vốn không hòa thuận, lần này coi như là hiếm hoi đồng ý với Kiều Mạo một lần.

Các chư hầu cùng nâng chén, lúc này họ chưa phải là kẻ thù, còn có thể ngồi cùng uống rượu nhưng không ai biết được, giây phút tiếp theo ai sẽ đối địch với ai.

Đây chính là cảnh tượng hoang đường của thời đại này, không bằng trước đó, uống một trận thật say trước đã.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.