Quỷ nghèo hai nghìn nămTác giả: Phi Ngoạn Gia Giác SắcDịch: Quá khứ chậm rãi Chương 16: Tử tù Tần Vương rời đi cùng ba thị vệ. Cố Nam bước vào phòng, Bạch Khởi vẫn quỳ ngồi đó, trên mặt mang nụ cười nhạt, có lẽ với ông đây là kết cục tốt nhất. Bạch Khởi nhìn Cố Nam, Cố Nam cũng nhìn Bạch Khởi. "Sư phụ, thật sự đáng để làm đến mức này sao?" Ánh sáng xuyên qua cửa phòng chiếu xuống, rọi sáng một vùng trước cửa nhưng trong phòng vẫn u tối. Cố Nam đứng trong vùng sáng, Bạch Khởi ngồi trong bóng tối. Ông nheo mắt, bóng dáng Cố Nam trong nắng như một hình cắt. Ông cười thoải mái. "Đáng!" "Đại trượng phu sống như vậy, sao lại không đáng chứ?" "Haha." Tiếng cười dù đang bệnh nặng của Bạch Khởi già nua mà mạnh mẽ. Rất lâu sau, tiếng cười của Bạch Khởi mới ngừng lại. Ông thì thầm. "Chỉ là hơi không cam lòng." Ông ngẩng đầu, ánh mắt như xuyên qua mái nhà nhìn lên bầu trời vô tận. "Chỉ là không cam lòng." Ánh mắt ông bộc lộ sự tiếc nuối không nói thành lời, đôi mắt đục ngầu: "Lão phu cuối cùng cũng không nhìn thấy được thời đại huy hoàng đó." Đó là nỗi niềm sâu sắc thế nào mà khiến Bạch Khởi vượt qua sự sống chết của chính mình. Cố Nam không thể hiểu, cô rốt cuộc vẫn không thể hiểu. Cô không sinh ra trong thời loạn lạc này, tất nhiên không thể hiểu được. Vì vậy cô không hiểu được về nguyện vọng cả đời, đã gần trong gang tấc, lại xa không với tới và sự tiếc nuối của Bạch Khởi. Trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngheo-hai-ngan-nam/3703950/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.