Ngữ nghĩa Hoàn Tử Hư hàm hồ, nhưng bản năng của Sầm Tiêu lại cảm giác không ổn, hắn cũng là nghe Liên Vũ Phàm nói cặp mắt kính của Nguyên Lạc Nhật tuyệt đối sẽ không rơi xuống cho nên lúc này mới đến thăm Chân Lê và Vưu Chính Bình, bây giờ lại nghe cậu ta nói muốn xác nhận điều gì đó thì càng lập tức nhảy dựng lên nói: "Nếu các người có việc thì tôi không quấy rầy nữa, tôi đi trước đây." 
"Cảnh sát Sầm?" Chân Lê không hiểu ra sao, "Sao lại đi vội như vậy? Tối nay tôi còn muốn mời anh ăn một bữa cơm đó." 
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn được Sầm Tiêu giúp đỡ, cho nên vẫn luôn muốn mời Sầm Tiêu ăn cơm, số tiền tiết kiệm lúc trước đã gói đi Maldives cho Úc Hoa rồi, bây giờ vất vả lắm mới lòi ra một chút tiền thưởng, sau khi mua đồ trang trí thì còn dư lại một ít nên mới mời cảnh sát Sầm ăn cơm. 
"Để hôm khác có cơ hội đi." Trực giác nói với Sầm Tiêu rằng sẽ có chuyện không ổn nếu như hắn ở lại, hắn ném một câu nói rồi cất bước chạy đi. 
Hoàn Tử Hư thấy dáng vẻ vội vàng bỏ chạy của hắn thì nhíu mày nghi hoặc, bỗng nhiên nhớ tới người này chính là bạn của Vưu Chính Bình. 
Sầm Tiêu mới vừa cướp đường mà chạy ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp thì gặp được Nguyên Lạc Nhật đang cầm bảng nội quy và quy định đi đóng khung, Phong Khôi đi phía sau Nguyên Lạc Nhật, trong tay xách theo một cây búa nhỏ thoạt như nhìn không có đất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-sau-bi-muon-song-binh-yen/1804715/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.