🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi thời không lại một lần nữa thay đổi, Vưu Chính Bình mơ hồ cảm giác được đây chính là cơ hội cuối cùng.
Cậu đã hai lần liên tục phá vỡ kế hoạch của Quan Thiều Quang, lúc này đây Quan Thiều Quang sẽ không cho phép cậu tiếp cận Úc Hoa một lần nữa. Theo cấp độ của những cửa ải không ngừng tăng lên, sức mạnh của Quan Thiều Quang cũng càng này càng mạnh, lần này nhất định là Quan Thiều Quang sẽ nắm chắc thời khắc để giết chết cậu.
Mội lần khi mà thời không thay đổi, cậu đều sẽ ở rất gần Quan Thiều Quang, mà không phải là gần Úc Hoa. Điều này rốt cuộc là tại sao?
Ngoài ra, dựa theo những lời của Quan Thiều Quang, nơi này chỉ là không gian ký ức giả do hắn tạo ra căn cứ vào quy tắc thời gian, quỹ đạo lịch sử không thể thay đổi, vậy tại sao Úc Hoa lại nhớ rõ cậu?
Có quá nhiều nghi vấn, Vưu Chính Bình không có biện pháp phân tích từng câu một. Cậu chỉ biết, chờ sau khi thời không chấm dứt thay đổi, cậu có thể sẽ phải đối mặt với những cuộc tấn công không ngừng của Quan Thiều Quang trong thời kỳ hoàng kim của hắn.
Trong lòng Vưu Chính Bình có chút thấp thỏm, nhưng cậu cũng không sợ chiến đấu. Cậu có thể lĩnh ngộ quy tắc không gian một lần, thì cũng có thể lĩnh ngộ lần thứ hai. Cho dù thời gian có bị quy ngược, thân thể, ký ức, kinh nghiệm của cậu là không thể bị xóa nhòa, thiên phú chiến đấu của cậu từ trước đến nay luôn là tổ chức tốt nhất, Quan Thiều Quang muốn chiến, cậu lập tức nghênh đón!
Vưu Chính Bình siết chặt nắm tay, chờ đợi sự tấn công của Quan Thiều Quang.
Thời gian như ngừng trôi, Vưu Chính Bình phát hiện đang đứng trong một tiểu khu xanh tươi không tệ, bên cạnh là một hồ nước nhân tạo, nhiệt độ không nóng cũng không lạnh, bầu trời xanh như trong hình nền máy tính, mây trắng bất động, mặt trời giống như một đèn pha treo trên bầu trời.
Nếu đổi thành những người khác, có khả năng sẽ cảm thấy nơi này là một thế giới bình yên. Nhưng trực giác của Vưu Chính Bình vô cùng nhạy bén, ngay lập tức cậu đã nhận ra được cái gọi là bầu trời xanh mây trắng hay mặt trời đều là sản phẩm nhân tạo, ngay cả gió thổi cũng được tạo thành dựa trên sự mạnh yếu của một quy luật nhất định, rõ ràng là trong không gian sáng ngời thoáng đãng, nhưng lại lộ ra một cảm giác giả tạo.
Vưu Chính Bình đi dạo bên hồ, tinh tế quan sát hoàn cảnh chỗ này, càng nhìn càng thấy nơi này giống như một tiểu khu bình thường trong một thế giới bình thường, có một tòa nhà dân cư khoảng 30 tầng bên hồ, cửa sổ mở toang, thoạt nhìn có người sinh sống, rất có hơi thở sinh hoạt, nhưng trong tiểu khu lại không có một ai.
Khi đang nghĩ ngợi trong tiểu khu không ai hoạt động, Vưu Chính Bình lờ mờ nghe thấy một tiếng nói chuyện, ở bên kia bờ hồ.
Cậu nhẹ nhàng đi lên cầu, đi qua phía đối diện hồ nước, vẫn luôn có thể nghe thấy âm thanh, nhưng lại không nhìn thấy ai.
Trực giác không gian nói với Vưu Chính Bình, cái tiểu khu này hoặc là không gian hoặc là thế giới nhỏ nào đó, người đang nói chuyển thì ở bên ngoài, cho nên cậu mới có thể chỉ nghe thấy âm thanh mà không nhìn thấy người.
Một khi đã như vậy, lấy năng lực của cậu hẳn là có thể xuyên qua sựu trói buộc của không gian và nhìn thấy người nói chuyện, Vưu Chính Bình đã thử sử dụng năng lực không gian của mình để tiếp cận vị trí phát ra âm thanh. Hai tay cậu đang di chuyển trên không, trước mặt cậu hiện ra một màn hình mỏng như màn hình chiếu phim, thông qua màn hình cực lớn này, Vưu Chính Bình có thể nhìn thấy người đang nói chuyện là ai, nhưng người ở phía bên kia thì không nhìn thấy cậu.
Cậu đưa tay chạm vào màn hình sáng, lòng bàn tay giống như xuyên qua ánh sáng, nhưng lại không thể chạm vào người trên màn hình. Bọn họ đang ở hai chiều của cùng một không gian, tương tự như không gian ba chiều và hình chiếu hai chiều, có thể nhìn thấy nhưng không thể tiếp xúc.
"Quan Thiều Quang, anh vẫn còn chưa đưa ra quyết định sao?" Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông vô cùng anh tuấn, Vưu Chính Bình chưa bao giờ thấy qua hắn.
Trên màn hình có tất cả năm người, Quan Thiều Quang là một trong số đó, đối mặt với câu hỏi của người đàn ông anh tuấn, hắn không hề trả lời.
Năm người đều có ngoại hình xuất chúng, bọn họ là sấm quan giả cấp cao, trải qua vô số lần thay đổi thân thể tố chất, cho dù là ngoại hình và thể lực đều đạt đế đỉnh cao của nhân loại.
"Cho dù anh có đồng ý hay không, tôi cũng sẽ động thủ ở thế giới tiếp theo." Một người đẹp tóc ngắn cầm dao trong lòng bàn tay nói, "Thế giới tiếp theo là cấp độ 500 của chúng ta, vượt qua cấp độ này, năm người chúng ta đều có thể nắm giữ quy luật sức mạnh, cũng chỉ có lúc này, chúng ta mới có đủ sức mạnh để chiến đấu."
"Nếu tôi không đáp ứng thì sao?" Quan Thiều Quang hỏi.
"Vậy thì anh không có tư cách để thách thức cấp độ 500," người đẹp tóc ngắn mang theo một nụ cười không có cảm tình, "Người chết không đủ tư cách để vượt cấp."
"Mọi người đều là bằng hữu cùng nhau bò lên từ tầng chót, hà tất gì phải như thế?" Quan Thiều Quang thở dài.
"Một mối quan hệ thống trị không phải là bằng hữu." Một người đàn ông cường tráng nói.
"Toàn bộ thế giới trung tâm đã là vật trong lòng bàn tay của hắn," một người đàn ông âm nhu cuối cùng nói, "Hắn nắm giữ tất cả những chủng loại năng lực, có thể tùy ý xử lý sấm quan giả. Nếu như hắn thông quan, anh thực sự cảm tháy hắn sẽ giúp mọi người trở về nhà sao? Không, hắn chỉ biết trở thành một hệ thống mới càng đáng sợ hơn!"
Quan Thiều Quang nói: "Vậy thì...... Tôi lại đi hỏi Úc Hoa một chút, tôi muốn biết cậu ấy vì điều gì mà biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay, rõ ràng ngay từ đầu đã là không phải."
"Người có năng lực thời gian có phải đều thích nhớ lại quá khứ hay không?" Người đàn ông âm nhu trào phúng nói, "Anh nhớ rõ tất cả, nhưng hắn lại chưa chắc."
Cuộc nói chuyện của mấy người dừng lại ở đây, Quan Thiều Quang rời khỏi màn hình, màn hình sáng cũng lập tức biến mất.
Thông qua cuộc nói chuyện của bọn họ, Vưu Chính Bình đã thu được không ít thông tin.
Thứ nhất, nơi này là chỗ giao nhau của cấp 499 và cấp 500;
Thứ hai, cấp độ 500 là ranh giới phân chia giữa con người và thần thánh, toàn bộ những người này là sấm quan giả sắp thử thách cấp độ 500, bọn họ muốn lợi dụng lần vượt cấp này để liên thủ diệt trừ người nào đó;
Thứ ba, người bọn họ muốn giết là Úc Hoa;
Cuối cùng, bọn họ cũng giống như Quan Thiều Quang, là những người bạn vào sinh ra tử với Úc Hoa.
Đây là lịch sử chân thật sao? Cho nên Quan Thiều Quang không chỉ bị hệ thống ép sống lại để giết chết Úc Hoa, theo quỹ đạo lịch sử lúc đầu, hắn cùng với những người bạn khác của Úc Hoa cũng đã phản bội anh ấy, ý đồ liên thủ giết chết Úc Hoa ở cấp độ 500.
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Quan Thiều Quang từng nói mình đã là người chết và bị hệ thống ép cho sống lại. Hệ thống muốn giết Úc Hoa, nhất định sẽ lựa chọn một người có khả năng và dũng khí để giết chết anh ấy, sao có thể làm sống lại một kẻ địch.
Cho nên Quan Thiều Quang và những người khác đã thực sự phản bội Úc Hoa, ám sát anh trong quá khứ nên mới trở thành đối tượng được hệ thống cho sống lại.
"Tại sao chứ?" Vưu Chính Bình hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ, nếu từng là bạn vào sinh ra tử, tại sao lại muốn phản bội Úc Hoa, có chuyện gì không thể nói một cách thẳng thắn sao?
Khi cậu đang nghi hoặc, một màn hình sáng xuất hiện bên cạnh cậu, thoạt nhìn là giống như một căn phòng tối trống trải âm u, trần nhà vô cùng cao, Quan Thiều Quang bước vào, nói với người đang ngồi trên ghế trong phòng: "Úc Hoa."
"Có việc?" Âm thanh quen thuộc truyền đến, là Úc Hoa.
Anh giấu mình trong bóng đêm, thấy không rõ mặt, càng thấy không thấy rõ biểu tình.
Giọng nói của anh lạnh lùng tàn nhẫn, không nghe ra vui buồn.
"Mấy ngày hôm trước, có phải cậu lại giết mấy sấm quan giả hay không?" Giọng điệu Quan Thiều Quang tất cung tất kính, thậm chí tư thái cũng phóng xuống rất thấp.
"Đúng vậy." Úc Hoa dùng từ vô cùng ngắn gọn.
Quan Thiều Quang nói: "Tại sao? Bọn họ chỉ là sấm quan giả cấp thấp, chỉ bởi vì không nghe theo phân phó của cậu, lựa chọn chấp hành nhiệm vụ khai phá thế giới mới sao? Bọn họ cũng chỉ là muốn lựa chọn nhiệm cụ có nhiều điểm hơn mà thôi, cũng may khi thế giới có độ khó cao tiếp theo đến, có bảo đảm việc sống sót, tại sao cậu lại...... Không đúng, cậu còn hạn chế cửa ải mà sấm quan giả đi qua!
"Cậu ép những sấm quan giả cấp cao chuyển điểm của họ cho những người mới, cho phép những người mới ở lại thế giới trung tâm lâu hơn, chỉ có thời điểm không thế vượt cấp mới có thể rời đi. Cho dù là sấm quan giả cấp thấp hay cấp cao, cậu đều bẫy bọn họ vào thế giới trung tâm, nhưng bản thân cậu lại không ngừng đi vào những thế giới khác, không ngừng mạnh lên.
"Tất cả mọi người đều nói cậu là "bạo quân", ngươi muốn bòn rút tất cả các năng lượng và điểm của sấm quan giả, bản thân thì trở thành một tồn tại toàn năng toàn trí, cậu muốn cướp đoạt sức mạnh của hệ thống, trở thành một hệ thống mới tàn bạo, cậu......"
"Các người không hiểu." Úc Hoa nhàn nhạt nói lời đánh gãy Quan Thiều Quang.
"Là bởi vì chúng tôi không nắm giữ quy luật sức mạnh, cho nên đã không xứng làm bằng hữu của cậu đúng không?" Quan Thiều Quang nhìn Úc Hoa, "Cậu "chi phối" quyền lực, vẫn luôn áp chế chúng tôi sao?"
"Nếu các người muốn hiểu theo cách này, thì đúng vậy." Úc Hoa nói.
Quan Thiều Quang nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Đôi tay Úc Hoa chống lên ghế, từ trên ghế cao bước xuống, đi ngang qua Quan Thiều Quang, để lại một câu: "Chờ các người xông qua cấp 500 thì sẽ biết."
Úc Hoa mặc một chiếc áo choàng đen, khuôn mặt đã rất gần với Úc Hoa – một nhân viên văn phòng mà Vưu Chính Bình quen thuộc, anh chậm rãi rời khỏi căn phòng tối tăm, để lại một mình Quan Thiều Quang.
Biểu tình của Quan Thiều Quang ngay từ đầu vô cùng thống khổ, Úc Hoa đi rồi, vẻ mặt của hắn liền khôi phục bình thường, lạnh lùng nhìn bóng dáng Úc Hoa nói: "Nếu cậu muốn một mình gánh vác tất cả mọi chuyện, vậy thì hãy cho tôi xem một mình cậu có được sức mạnh như vậy hay không đi!"
Quan Thiều Quang do dự và khổ sở lúc đầu đã biến mất, đằng đằng sát khí trở lại căn phòng lúc đầu mưu đồ ám sát Úc Hoa, nói với bốn người còn lại: "Tôi đồng ý, các người có kế hoạch gì không?"
Hình ảnh hoàn toàn biến mất, trong tiểu khu khôi phục lại sự yên lặng, Vưu Chính Bình chợt thấy xung quanh tối sầm lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên không trung, mặt trời và trời xanh mây trắng đã không thấy đâu, thay vào đó là một ánh trắng tròn với bầu trời đầy sao.
Sự chuyển đổi giữa ngày và đêm sao mà sống sượng thế này? Chỗ này rốt cuộc là thế giới gì?
Khi tự hỏi về tình huống của chính mình, Vưu Chính Bình còn cần phải phân tích hình ảnh vừa rồi khi cậu nhìn thấy, là đang xảy ra trước đó, hay là đang xảy ra ngay lúc này?
Cậu có khuynh hướng nghiêng về vế đang xảy ra ngay lúc này, lý do là Quan Thiều Quang.
Hình ảnh vừa rồi bày ra chính là, đám người Quan Thiều Quang vì điều gì mà lại lựa chọn phản bội Úc Hoa, lúc này mọi người đều không hiểu hành vi của Úc Hoa. Quan Thiều Quang hẳn là cũng không biết, mới có thể tạo một cuộc chất vấn trước khi đưa ra quyết định.
Nhưng sau khi Úc Hoa rời khỏi phòng, biểu hiện của Quan Thiều Quang đã thay đổi rõ rệt, hiển nhiên hắn đã sớm biết nguyên nhân hành động của Úc Hoa, hy vọng có thể hỏi ra được kết quả, nhưng lại nhận được một đáp án phủ định.
Bởi vậy có thể thấy được, những chuyển này là xảy ra theo thời gian thực tại, trong quy đạo lịch sử từng có, Quan Thiều Quang lại là người sống lại sau khi chết, sau đó hắn quay ngược thời gian, quay lại thời điểm giống nhau, lại hỏi Úc Hoa một vấn đề tương tự, sau khi nhận được một câu trả lời tương tự thì hắn đã lựa chọn ám sát Úc Hoa.
Từ một màn vừa rồi dường như có thể thấy được, có vẻ như Quan Thiều Quang thực sự là......
"Em đang ở trong một không gian xa lạ như vậy, nhưng hình như cũng rất thoải mái." Khi Vưu Chính Bình đang suy nghĩ sâu xa, một thanh âm từ phía sau cậu truyền đến.
Cậu đột nhiên xoay người, thấy Úc Hoa đang mặc một chiếc áo gió màu đen, đang đứng ở phía sau cậu.
"Hả? Sao anh lại ở chỗ này?" Vưu Chính Bình quay đầu nhìn lại vị trí màn hình sáng vừa mới xuất hiện, Úc Hoa không phải là ở trong phòng lớn của thế giới trung tâm sao?
"Đây là thế giới nhỏ quy tắc của tôi, tại sao tôi lại không thể tới?" Úc Hoa ngồi lên ghế dựa bên hồ trong tiểu khu, nhẹ nhàng vung tay lên, trên mặt bàn xuất hiện hai tách trà nóng hổi.
"Không phải, cái kia, anh......" Vưu Chính Bình có chút há hốc mồm, chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?
"Uống trà." Úc Hoa đặt một tách trà ở phía đối diện.
"À." Vưu Chính Bình ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Úc Hoa giống như vô số lần trong quá khứ, cầm tách lên, uống một ngụm nước trà ấm.
- ---------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Trời tối, có chút lạnh, uống một tách trà nóng cho thân thể ấm áp.
Vưu Chính Bình (ngoan ngoãn, thuận theo): Nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.