Ngày thứ hai đi làm thực là một hồi tai nạn a, Mạc tổng giám sáng sớm liền đi đón Phế tiểu thỏ tử đi làm, thế nhưng con thỏ phế sài lại kệch cỡm.
“Cậu mà không xuống lầu liền bị muộn.” Mạc tiên sinh lãnh khốc nói.
“Boss, tôi hôm nay có thể xin nghỉ không vậy?” Phí tiên sinh vờ đáng thương.
“Phí Ngữ, trừ tiền lương.”
“…”
“…”
“Vậy, đợi một phút đồng hồ nữa.” Phí tiên sinh hoang mang rối loạn nói.
Mạc tiên sinh không lời, trừ tiền lương thực ra là nói đùa thôi.
Ở trên xe, bản tính khắc chế xưa nay của Phí tiên sinh rốt cục bởi vì quá căng thẳng mà bạo phát: “Này này, anh nói, bát quái tiểu thư có thể hay không, ách, nói ra a?”
“Hẳn sẽ không.” Mạc tiên sinh đáp.
Phí tiên sinh vội nói: “Vậy, Erkin thì sao? Còn có, vì cái gì chuyện tiếu lâm tiên sinh ngày hôm qua cũng ở đó, hắn là thành viên nằm vùng bí mật của Hiệp hội bát quái sao?”
“Không rõ.” Mạc tiên sinh đáp.
Phí tiên sinh sợ hãi cắn ngón tay: “Anh nói, có phải tôi từ chức thì tốt hơn không, hay là tôi nói với bọn họ đêm qua nghe được đều là giả, là ảo giác?”
“…”
Phí tiên sinh che mặt: “Ai nha, có khi nào sẽ làm ảnh hưởng đến anh hay không a, nếu như người trong công ty biết… Làm sao giờ làm sao giờ.”
“…”
“Sao anh không nói lời nào?” Phí tiên sinh kỳ quái nói.
“Tôi mở công năng tự động loại bỏ.” Mạc tiên sinh đáp.
Phí tiên sinh 囧, nói: “Ách, vậy tạm thời tắt công năng tự động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-lam-nham/77324/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.