Ngày hôm sau, khi Phí tiên sinh tỉnh lại thì cảm thấy cực độ không khỏe. Quả nhiên, gắng gượng ngủ một đêm trên sô pha vẫn là bị cảm lạnh rồi. Phí tiên sinh chậm rãi ngồi dậy, có chút ngốc trệ ngẫm nghĩ mình nên làm cái gì đây, vài phút đồng hồ sau hắn mới muộn màng nhận thức rồi móc ra điện thoại, chuẩn bị xin nghỉ.
Hơ, gọi điện thoại cho ai đây? Phí tiên sinh nghĩ rồi bấm ra dãy số một cách đương nhiên, đến khi hắn phản ứng lại và muốn đổi ý, điện thoại đã thông mất rồi. Thanh âm lãnh đạm của Mạc tiên sinh truyền ra từ trong ống nghe: “Xin chào, tôi là Mạc Ngôn.”
“Vâng, tôi lờ Phế Ngũ, ngày hôm qua nhận được nhiều chiếu cố, hồi đêm vừa bị ốm rồi, ngày hôm nay muốn xin nghỉ.” Phí tiên sinh mở miệng không cần suy nghĩ, bởi vậy liền là một chuỗi các lời nói nặng giọng mũi cộng với tiếng nói nghẽn khàn hỗn loạn không rõ.
“Phí Ngữ, cậu bị cảm?” Đầu điện thoại bên này Mạc tiên sinh thông minh rất dễ dàng hiểu được lời của Phí tiên sinh.
Phí tiên sinh có chút tỉnh táo song lại cảm thấy vô cùng quẫn bách, không dám nói nữa, chỉ là “Ờ , ờ” đáp.
“Rất xin lỗi, là tôi hôm qua không chiếu cố cậu cho tốt, để cậu hứng gió lạnh nửa ngày,” Giọng Mạc tiên sinh nghe lên vẫn lãnh đạm như thế, thế nhưng lời nói ra vẫn là cực kì khiến cho Phí tiên sinh hưởng thụ, “Cậu hôm nay liền ở nhà nghỉ ngơi đi.” Nhưng rất hiển nhiên, Phí tiên sinh tạm thời quên bẵng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-lam-nham/77319/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.