Mẩu truyện một:
Sau nửa tháng đi công tác, cuối cùng quý ngài Khoai Tây Chiên cũng về nhà.
Diệp Trường An nấu cho anh một bữa cơm thật thịnh soạn. Lúc Tần Dật vào cửa, nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn, lông màu bỗng nhíu chặt lại.
“Sao thế? Mấy món này không hợp khẩu vị của anh à? Dạo này trời có hơi nóng… nhưng đây đều là những món bình thường anh thích ăn mà?”
Tần Dật lắc đầu.
“Thế có muốn ăn chè đậu xanh không? Ở trong bếp có đó, em ướp lạnh cho anh rồi.”
Tần Dật lại lắc đầu.
“Hay là bọn mình ra ngoài ăn nhé?”
Tần Dật vẫn lắc đầu.
Diệp Trường An tuy kiên nhẫn song cũng không chịu được Tần Dật cứ ba lần bảy lượt lắc đầu quầy quậy như thế, tức mình hỏi: “Thế rốt cuộc là anh muốn ăn gì? Cái này không thích cái kia cũng chả cần… Khó chiều!”
Ánh mắt sáng quắc của Tần Dật dừng lại trên người Diệp Trường An, đáy mắt long lanh ánh nước. Anh hùng hồn đáp: “Em.”
“Nhớ em.”
“Muốn ăn em.”
Mặt Diệp Trường An đỏ bừng.
Mẩu truyện hai:
Chiếc ô trong nhà dùng đã nhiều năm nhưng vẫn chưa hư hỏng gì, Diệp Trường An cũng lười mua ô mới, dù sao ô cũ vẫn còn dùng tốt.
Thế nhưng khi cùng Tần Dật đi dạo phố, cầm cái ô màu đỏ thẫm với mấy bông hoa bự chảng che đầu, trông thấy những chiếc ô xung quanh hoặc là hoa nhí hoặc là lác đác ánh sao, Diệp Trường An tự dưng lại cảm thấy ô của mình không chỉ xấu hoắc mà còn quê kệch.
Cô không khỏi hỏi: “Tần Dật, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-khoai-tay-chien-va-tieu-thu-tuong-ca-chua/241362/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.