Mẩu truyện 39:
Cơm nước xong xuôi, Diệp Trường An và Tần Dật cùng ngồi trong sân nhà mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao.
“Tần Dật, anh nói xem, có phải ông nội đang ở trên trời nhìn xuống phía chúng mình không?”
“Ừm, ông sẽ phù hộ cho em và anh.”
Ông nội Diệp vừa qua đời cách đó một tuần vì bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, không một ai kịp chuẩn bị tinh thần.
Hình ảnh rạng ngời nhất của ông vẫn dừng lại ở mùa hè năm ấy, nhưng cũng đã dần vàng ố.
Ông vẫn cầm cự được tới khi Diệp Trường An trở về cùng với Tần Dật, còn nắm tay họ thều thào: “Ông… sắp… sắp… đi.. rồi… Ông giao… con bé này… cho… cho… con…”
Tần Dật gật đầu thật mạnh: “Ông nội, ông cứ an tâm ạ.”
Thế rồi ông nhắm mắt.
Diệp Trường An khóc đến kiệt quệ. Tần Dật đứng ở một bên đỡ cô, nét mặt nghiêm túc, không nói lời nào.
Tần Dật nói với Diệp Trường An: “Có lẽ ông chỉ đổi một cách khác để ở bên cạnh em thôi.”
Ánh lửa đỏ hồng soi rọi khuôn mặt của Diệp Trường An. Cô đưa mắt nhìn đám tro bụi bay bay, gật đầu.
Diệp Trường An khẽ thì thầm trong lòng: “Ông nội, chúng con rồi sẽ sống rất tốt thôi.”
Từ nay về sau sẽ đổi thành anh che chở cho cô.
Mẩu truyện 40:
Trương Ái Linh từng nói: “Giữa hàng ngàn hàng vạn người, ánh mắt của bạn vẫn sẽ rơi vào người mà mình cần thấy.”
Diệp Trường An và Tần Dật có lẽ chính là như thế.
Lúc này Diệp Trường An đã mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-khoai-tay-chien-va-tieu-thu-tuong-ca-chua/241360/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.