Đôi mắt Trang Lân, dường như đã bị rung động nặng nề bởi nụ cười này của anh.
***
Vừa bắt đầu quay, Quan Lan đã bị những xếp đặt nhằm phục vụ hiệu quả chương trình hắt cho đầy mặt.
Anh cứ tưởng rằng có thể ăn cơm tối, tắm nước nóng, thoải mái nghỉ ngơi một đêm trong căn phòng sạch sẽ của làng du lịch, đúng là ngây thơ quá rồi.
Tiêu chuẩn dừng chân có ba mức: Nhà gỗ, lều vải, lều vải rất nhỏ.
Phải cố gắng chiến thắng cuộc thi thì mới giành được một chỗ ở không đến mức khó chịu như thế.
Nội dung thi đấu là cuộc đua “hai người ba chân”.
Quan Lan: “Lát nữa đừng sốt ruột, đừng ganh đua, chúng ta hô hiệu lệnh một hai một hai, cứ thế mà đưa chân theo hiệu lệnh.”
Trần Cẩm: “Một hai một hai dễ nhầm lắm, hay là trái phải trái phải nhé?”
Quan Lan: “…Bên trái của tôi là bên phải của anh, anh bị ngốc à?”
Trần Cẩm: “Ừ ừ, vậy nghe lời anh.”
Quan Lan nghi trong đầu Trần Cẩm có một công tắc IQ lắm, máy quay vừa lia đến thì tắt ngay lập tức, ngu nhiệt tình ngu hết mình luôn, ngu không dấu vết, như thể từ khi sinh ra y đã ngu vậy rồi, cơ bản không phải đang diễn.
Anh cảm thấy ba ngày này mình sẽ sống hết sức khó khăn.
Hai người khởi động ở vạch xuất phát.
Quan Lan: “Ôm chặt vào.”
Trần Cẩm đưa tay ôm thắt lưng anh.
Quan Lan giật nảy mình: “Đừng đụng eo tôi! Bả vai bả vai!”
Trần Cẩm dời tay lên vai anh, quay lưng về phía máy quay cười với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-dinh-kien/63804/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.