Hầy, nếu như người khác đều không được thì cậu cũng hết cách, đành phải gắng gượng mà làm thôi.
***
Trang Lân cách không xa, rất nhanh thì đến, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã tìm được xe của Quan Lan.
Vì ở trong xe trông thấy cậu nên Quan Lan hạ kính xe xuống chào: “Cậu cũng đến à? Trùng hợp ghê.”
Trùng cái méo, không phải là anh gọi tôi đến à?
Trong xe anh chỉ có một người, không có trộm cũng chả có cướp, Trang Lân cảm thấy mình bị lừa rồi.
Cậu nén giận: “Nếu thầy Quan không có việc gì khác thì tôi về đây.”
Quan Lan nhìn cậu, hai mắt trợn to nhưng đôi ngươi lại đờ đẫn, như thể không nghe hiểu cậu đang nói gì, mãi hồi lâu sau mới trả lời: “Ừ, vậy tôi tiễn cậu nhé.”
Nhìn hai má anh đỏ gay, Trang Lân mới hiểu ra thế này là anh quá chén rồi.
Thôi, xem ra mình cũng không phải bị lừa, mà là bị ma men troll thôi.
Trang Lân nhìn ngó xung quanh, giờ là buổi tối, Quan Lan là người của công chúng, lại còn uống say nữa, kiểu gì cũng không thể bỏ anh một mình ở đây. Dù sao mình đến thì cũng đến rồi.
Trang Lân: “Thầy ơi, đưa chìa khoá cho tôi, tôi đưa thầy về.”
Quan Lan lục túi áo, lại lục túi quần, lại lục túi áo.
Quan Lan: “Chìa khoá mất rồi.”
Trang Lân: “…Vậy anh làm sao lên được xe?”
Quan Lan: “Mở cửa ra rồi lên thôi.”
Trang Lân không muốn hỏi tiếp cái thể loại câu hỏi ngu ngốc “Vậy anh làm sao mở cửa xe” nữa, dứt khoát tự mình lục túi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-dinh-kien/63798/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.