Hai mươi năm sau anh chưa lấy chồng tui chưa lấy vợ, thì hai chúng ta về với nhau nhé.
***
Khi Quan Lan về đến nhà, không ngờ Trần Cẩm vẫn còn ở.
Cho dù anh đã biết từ lúc về nhà hôm qua rồi, nhưng vẫn không kìm được sỉ vả: “Anh nghiện ở nhà tôi rồi à, phải thu tiền thuê phòng của anh mới được!”
Nhưng Trần Cẩm vừa nhìn đã thấy chiếc cặp lồng trên tay anh – món đồ cỡ bự như thế, muốn không chú ý cũng rất khó: “Ế, lại cái nữa à? Đừng bảo Trang Lân nấu canh một lần thì mua cặp lồng một lần đấy nhé? Bếp nhà anh cũng sắp hết chỗ để đến nơi rồi, anh ăn canh xong mà chẳng biết đường trả cặp lồng cho người ta gì cả.”
Quan Lan buông tiếng thở dài: “Anh thắng rồi.”
Trần Cẩm: “Gì cơ?”
Quan Lan: “Canh của cậu ấy, đúng là cậu ấy tự mình nấu.”
Trần Cẩm ngửi được mùi hóng hớt: “Sao anh biết?”
Quan Lan để cặp lồng xuống, kể cho Trần Cẩm nghe chuyện ở đảo Saipan và chuyện xảy ra sáng hôm nay.
Nghe xong, Trần Cẩm thoáng chốc cạn lời.
Trần Cẩm: “Đôi lúc tôi cảm thấy, có lẽ hai ta chẳng chung một loài. Tôi cũng muốn hiểu anh lắm, nhưng lần này tôi không hiểu nổi anh thật – khó khăn lắm mới có một người tiềm năng như thế, rốt cuộc anh ngứa mắt người ta chỗ nào mà lại từ chối người ta?”
Quan Lan: “…Nhỏ tuổi quá.”
Trần Cẩm: “Lí do này tôi cho âm điểm. Không phải cậu ấy đã thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-dinh-kien/1948293/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.