Yêu một lần cũng không chết được, cùng lắm thì chia tay thôi.
***
Sau khi Trang Lân đi, Quan Lan mới biết hôm qua Trần Cẩm ở nhà.
Anh cảm thấy cả đời này mình chả còn mặt mũi nào nhìn Trần Cẩm nữa, bắt đầu cân nhắc chuyện diệt khẩu y.
Trần Cẩm: “Tôi không nghe thấy gì thật mà ha ha ha ha ha ha…”
Quan Lan xấu hổ nói: “Nếu anh đã biết thì kiểu gì cũng nghe thấy!”
Trần Cẩm: “Không phải hai người hành sự một nửa ở phòng khách rồi mới vào phòng ngủ à? Sau khi vào phòng ngủ, tôi không nghe thấy gì hết thật!”
Quan Lan muốn đứng tim luôn: “Tức là từ đầu đến cuối anh đều ở nhà?”
Trần Cẩm: “Hôm qua tôi đi xem vật liệu xây dựng mất hơn nửa ngày, mệt chết đi được, vẫn nằm ngủ trong phòng. Sau khi ngủ dậy mở cửa, nhìn thấy hai người đánh đàn tình cảm, bầu không khí rất ấm áp, không muốn làm phiền hai người, nào ngờ một đùng cái hai người ôm nhau, cũng làm tôi giật hết cả mình đấy hiểu chưa.”
Quan Lan khoanh tay chôn đầu thật sâu, cảm thấy đời này không muốn ngẩng lên nữa.
Trần Cẩm: “Ây da anh xấu hổ gì chứ, ăn uống nam nữ là nhu cầu lớn của con người. Đây là nhà của anh, anh thích làm với ai thì làm. Tôi biết rồi thì sao, đằng nào làm xong kiểu gì anh chả gọi điện kể cho tôi.”
Quan Lan: “Tôi kể cho anh, với việc anh tận mắt nhìn thấy, sao mà giống nhau được chứ?”
Trần Cẩm: “Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-dinh-kien/1948279/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.