Lúc này Tô Minh cũng thộn mặt, vốn tưởng mượn tay của ba nhà dạy cho Diệp Viễn một bài học, cho Diệp Viễn biết phụ nữ của mình không phải là người anh có thể động vào.
Nhưng kết quả này khiến anh ta khó mà chấp nhận.
Lúc này Thẩm Tiểu Tiểu, Vương Văn Quân và Tôn Lăng Tuyết cũng thộn mặt.
Bọn họ chỉ nghĩ Diệp Viễn là người có chút võ công lợi hại thôi, bây giờ xem ra, thân phận và bối cảnh của Diệp Viễn tuyệt đối không đơn giản.
Nếu không sao lại khiến gia chủ của ba nhà Vương, Lưu, Hồ sợ đến như vậy.
Hơn nữa, bọn họ cũng chú ý đến, ánh mắt của người phụ trách của các nhà đến cùng gia chủ của ba nhà này nhìn Diệp Viễn tràn đầy sợ hãi và kiêng nể.
Những người có mặt ở đây đều là người thông minh.
Lúc này bọn họ ít nhiều cũng hiểu ra.
Có thể khiến nhà họ Lưu, nhà họ Vương, và nhà họ Hồ sợ hãi như vậy,
Thì chỉ có một cách giải thích, cho thấy thân phận của thanh niên được gọi là đại sư Diệp này tuyệt đối không bình thường.
Diệp Viễn cũng không quan tâm trong lòng mọi người có mặt ở đây nghĩ gì.
Anh thờ ơ lướt nhìn gia chủ của ba nhà một cái, rồi mới thản nhiên nói.
“Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau, các ông không cần sống ở Sở Châu nữa!”
“Vâng vâng vâng, đại sư Diệp, bảo đảm sẽ không có lần sau!”
Ba người như được đại xá, liên tục bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2527532/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.