Anh ta vội vàng mỉm cười, chủ động nói xin lỗi.
“Cậu Phạm, chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Hiểu lầm cái con mẹ anh, anh tưởng tôi mù hả, mau chóng xin lỗi cậu Sở, nếu không tôi cho anh tàn phế!”
Cậu ấm trẻ cũng không dám chậm trễ, vội vàng xin lỗi Sở Vân Phi.
“Cậu Sở, đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!”
“Phập!”
Sở Vân Phi giơ một chân đạp mạnh lên lồng ngực của thanh niên trẻ, chuyện này coi như xong.
Lúc này, Sở Vân Phi lại nhìn sang thanh niên trẻ bên cạnh.
“Còn ngây ra đó làm gì?”
Thanh niên trẻ sợ đến vội vàng quỳ trước mặt Phùng Tiêu Tiêu, dập đầu xin lỗi.
Phùng Tiêu Tiêu cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, nhất thời cũng ngây người tại chỗ.
Nhìn Phùng Tiêu Tiêu căng thẳng, Sở Vân Phi lại đạp mạnh lên người thanh niên trẻ một cái.
“Nhớ kỹ, nếu sau này còn ức hiếp cô Phùng, tôi sẽ giết chết anh!”
“Vâng vâng vâng, bảo đảm sẽ không có lần sau!”
Thanh niên trẻ như được đại xá, bảo đảm nói.
“Còn cả coo, xin lỗi cô Phùng đi!”
Lúc này, ánh mắt của Sở Vân Phi lại nhìn sang Lâm Oánh Oánh.
“Tại sao, bọn họ làm bẩn áo của tôi! Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta!”
Lúc này, Lâm Oánh Oánh vẫn chưa nhìn ra tình tình của hiện trường.
Vẫn tỏ ra ngang ngược.
“Oánh Oánh, xin lỗi cô ta đi!”
Lâm Phi Phi không phải không có não như Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2526676/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.