“Bởi vì hôm nay em trai cô đã dẫn người tổn thương em trai của bạn tôi, biết bọn họ chỉ là trẻ vị thành niên, hơn nữa còn có thương tật trong người, thế mà em trai cô vẫn nhét ma túy vào người đứa nhỏ, thiếu điều đánh chết thằng bé!”
“Nhưng mà cô yên tâm, khi em trai cô chết cũng đã nhận đủ mọi tra tấn, biết cái gọi là cảm giác đau đớn được phóng đại lên gấp trăm lần”.
“Cho một ví dụ nhé, chẳng hạn như tôi dùng nắm đấm cho em trai cô một quyền, thì em trai cô sẽ có cảm giác như cả ngọn núi đang ập xuống người mình”.
“Có biết em trai cô đã chết thế nào không? Chính là bị tôi đánh gãy từng khúc xương một, vì quá đau đớn, cả người mất máu và khô cạn cả mồ hôi nên mất nước mà chết”.
Khi nói những lời đó, Diệp Viễn như đang kể lại một chuyện hết sức bình thường không đáng nhắc tới.
Nhưng người xung quanh nghe vào tai lại run hết cả da đầu, lòng chấn động dữ dội.
“Thấy tôi tàn nhẫn quá hả, ha ha, tôi cảm thấy mình còn quá nhân từ so với hành vi của em trai cô”.
“Tôi biết, em trai cô là kẻ kiêu ngạo và ương ngạnh như thế chắc cũng do một tay người chị như cô dạy đúng chứ”.
“Người xưa có câu, sinh con không dạy là lỗi của cha, em trai cô phạm lỗi, thì người làm chị như cô phải gánh vác trách nhiệm!”
“Thế nên, cô cũng phải trả giá cho sai lầm của mình”.
Nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2526654/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.