Chẳng mấy chốc, màu đen trên mặt ông cụ đã hoàn toàn biến mất.
Dáng vẻ sắp chết của ông cụ Lâm đã trở lại bình thường chỉ trong vòng một phút.
Cảnh tượng đó khiến người nhà họ Lâm đang xem đều giật mình.
Lúc này, Diệp Viễn lại vỗ vào ngực ông cụ Lâm thêm một cái.
Hai mắt nhắm chặt của ông cụ Lâm chợt cử động, lập tức tỉnh táo lại.
“Ông à, ông không sao chứ?”
Nhìn thấy ông cụ tỉnh lại, tất cả mọi người nhà họ Lâm đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao!”
Ông cụ Lâm khẽ lắc đầu, bèn nhìn sang Diệp Viễn nói.
“Anh bạn này, cảm ơn cậu đã cứu tôi!”
“Đúng đúng, cảm ơn cậu đã cứu ông cụ nhà chúng tôi!”
Trong lúc nhất thời, người nhà họ Lâm đều phản ứng lại, cảm ơn Diệp Viễn rối rít.
Đồng thời, ánh mặt bọn họ nhìn Diệp Viễn cũng không có vẻ khinh thường trước đó nữa, mà đầy cung kính.
Họ cứ nghĩ Diệp Viễn là một kẻ lừa đảo, không ngờ anh thật sự có bản lãnh.
“Đừng, tạm thời đừng cảm ơn tôi vội, trước đó tôi cũng có nói, tôi chỉ cứu ông cụ tỉnh lại thôi, cơ thể ông cụ bị tử khí ăn mòn quá lâu nên nếu không loại bỏ hoàn toàn tử khí thì ông cũng sẽ chết trong vòng ba ngày!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Cái gì!”
Lời Diệp Viễn nói lại khiến người nhà họ Lâm kinh hãi.
Lâm Vĩ Phong vội vàng nói: “Mong cậu hãy cứu lấy ông cụ nhà tôi, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2526639/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.