Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu đã thay xong quần áo từ phòng thử đồ đi ra.
Người ta thường nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
Lúc này Phùng Tiêu Tiêu đúng là đẹp hơn bao giờ hết.
Khuôn mặt tinh tế, dáng người hoàn hảo, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Lại giống như công chúa trong lâu đài cổ, cao quý, nho nhã, uyển chuyển duyên dáng như ngọc.
Lập tức tất cả mọi người có mặt đều bị hút hồn.
Đặc biệt là Diệp Viễn, nhìn mà thẫn thờ.
“Thế nào?”
Lúc này Phùng Tiêu Tiêu thấy Diệp Viễn thẫn thờ ngẩn người, trong lòng cô ta cũng vui thích.
Có câu mỹ nữ trang điểm vì người trong lòng, có lẽ là nói đến cô ta lúc này.
Lúc này, Diệp Viễn cũng không biết phải hình dung Phùng Tiêu Tiêu như thế nào.
Chỉ ngẩn người gật đầu.
“Tiêu Tiêu, cô đẹp quá!”
Vương Vũ Hàm cũng lập tức giơ ngón tay cái với Phùng Tiêu Tiêu.
Quản lý và những người ở đó cũng đều lên tiếng khen ngợi Phùng Tiêu Tiêu.
Mọi người khen đến mức Phùng Tiêu Tiêu cũng hơi xấu hổ.
Sau khi Phùng Tiêu Tiêu thử mấy chiếc váy, mọi người mới hiểu thế nào là ma nơ canh biết đi.
Những chiếc váy này được mặc trên người Phùng Tiêu Tiêu giống như được may dành riêng cho Phùng Tiêu Tiêu vậy.
Sau khi Phùng Tiêu Tiêu thử xong tất cả quần áo, Diệp Viễn cũng chọn ra được mấy bộ.
Diệp Viễn vốn thường xuyên tập luyện, dáng người gần như hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2525238/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.