“Mẹ kiếp thứ chó má, ông đây tìm mày cả một ngày trời, con mẹ nó không ngờ mày tự nộp mình tới cửa!”
Chử Tân Vũ tức giận, chửi mắng Diệp Viễn một trận.
Nói xong, anh ta lại nói với người đàn ông trung niên mặt đầy cao ngạo kia.
“Ông Lục, đây chính là người giết đồ đệ Lục Viễn của ông!”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên bộc phát ra sát ý nồng nặc, phong tỏa về phía Diệp Viễn.
Đối mặt với sát ý nồng nặc xông đến kia, Diệp Viễn vốn không quan tâm, vẫn thản nhiên đứng tại chỗ.
Khi những sát ý nồng nặc kia chạm vào người Diệp Viễn, lập tức liền biến mất sạch.
Cảnh này khiến cho ông Lục cả kinh.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt.
Trong mắt anh vẫn nồng nặc vẻ khinh thường.
“Nhóc con, nói cho tôi biết, cậu là ai, Thập Tam Châm của Quỷ Môn cậu lấy ở đâu?”
Trong giọng nói mang theo ngữ khí nồng nặc nghi ngờ.
Lần này, Lục Hồng Vận đến đây cũng không phải báo thù cho Lục Viễn.
Dù sao loại đệ tử như Lục Viễn dưới tay ông ta có rất nhiều, chết một hai người cũng không đáng tiếc.
Mục đích lần này ông ta đến là vì Thập Tam Châm của Quỷ Môn mà Diệp Viễn đang khống chế trong tay.
Diệp Viễn không trả lời câu hỏi của ông Lục này, mà nhàn nhạt nói.
“Ông họ Lục, nói như vậy chắc ông là đồ đệ của tên rác rưởi Lục Thiên Hành?”
“Đồ khốn, dám gọi tục danh của sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2525194/chuong-219.html