“Nếu tất cả đều cảm thấy chán sống rồi, thì tôi sẽ hoàn thành ước nguyện của các người!”
Nói xong, tay Diệp Viễn bỗng nhiên xuất hiện một đốm lửa màu vàng, đốm lửa đó không khác thứ bốc lên từ một que diêm, nhưng nó lại tỏa ra thứ hơi thở đầy khủng bố.
Dường như có thể thiêu cháy cả đất trời.
“Ngọn lửa nội khí, cảnh giới Võ Vương!”
Khi bọn họ thấy trên tay Diệp Viễn xuất hiện đốm lửa màu vàng đó thì bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Thật ra lửa của Diệp Viễn không phải là lửa từ nội khí của võ giả như bọn họ nghĩ, mà là đan hỏa của người tu tiên.
Bây giờ Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới Kim Đan nên tất nhiên có thể ngưng kết đan hỏa.
Tuy đan hỏa chỉ bé tí thế thôi, nhưng nó mạnh hơn lửa nội khí của võ giả không biết bao nhiêu lần.
“Đi!”
Chỉ nghe thấy Diệp Viễn quát lên một tiếng, đan hỏa đã bay về phía bọn họ.
Gần như cùng lúc, tất cả mọi người đều tản ra chạy đi bốn phía.
Đáng tiếc là tốc độ của bọn họ quá chậm.
Trong nháy mắt, đan hỏa kia đã chạm tới cơ thể bọn họ.
Khi nó vừa chạm vào đã hóa thành ngọn lửa hừng hực với hơi thở khủng bố, bao trùm lấy cả người họ trong nháy mắt.
Chưa đến một giây, mọi người đã bị đốt trụi không còn một hạt bụi nào.
Sau khi xác của rất cả bọn họ bị thiêu hủy, trên mặt đất xuất hiện những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2525167/chuong-233.html