Tác Dương cảm thấy điều mình khó kháng cự nhất có lẽ chính là kiểu người tuy nói đùa nhưng còn hàm chứa thâm ý nửa thật nửa giả, vừa vô tư cũng vừa thật lòng, mới vừa nãy cậu hẵng còn đang cười cợt anh, thế mà ngay tức thì đã bị anh khống chế rồi.
Thẩm Huy Minh thông minh, khôn khéo, hai người ở cạnh nhau luôn đẩy đưa tới lui như vậy. Nhưng người đàn ông này không phải lúc nào cũng giở thủ đoạn với bạn đâu, anh sẽ chọn đúng lúc đúng dịp bật ra lời nói thật lòng như thể vô ý, thế lại càng làm người ta ngứa ngáy hơn mới chết chứ.
Tác Dương ngả lưng ra sau, thiết nghĩ: Nếu Thẩm Huy Minh muốn chơi đùa con tim ai, chắc cũng dễ như trở bàn tay.
Trong mấy tiếng đồng hồ ở Berlin, bỗng thấy thời gian trôi qua thật chóng vánh, bọn họ vẫn chưa kịp định thần thì đã phải quay về sân bay rồi.
Trên đường đi, Tác Dương lấy điện thoại ra chụp lại phong cảnh ngoài cửa sổ xe, rồi mở Weibo ra “check-in” theo thường lệ.
Trong ảnh là một nhà thờ, thật ra cậu thấy tiêng tiếc, khi nãy tham gia hôn lễ kia đã quên chụp hình, dù thế nào nó cũng rất đáng để trở thành kỉ niệm.
Thẩm Huy Minh tò mò hỏi:
– Em đang làm gì thế?
Trước giờ Tác Dương không có ý định giấu diếm tài khoản Weibo của mình, vì hoàn toàn không cần thiết, bởi trong đó toàn là cảnh thành phố thôi chứ có gì đáng ngại đâu.
Nhưng nếu phải tìm cho ra cái gì có thể khiến Tác Dương ngại thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-luat-tinh-yeu/1204978/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.