Ngoại trừ đồng nghiệp trong công ty ra thì Tác Dương rất hiếm khi đi ăn với người khác, cậu vốn không phải người thích quảng giao, sau khi Chu Mạt chuyển đi thì hầu hết thời gian cậu đều ở một mình.
Cho nên, việc ngồi đối diện với một người không tính là thân quen cùng nhau ăn cháo ít nhiều gì cũng khiến Tác Dương cảm thấy không được tự nhiên.
Cũng may biểu hiện của Thẩm Huy Minh rất vô tư, anh không dồn quá nhiều sự chú ý đến Tác Dương.
Anh rất chu đáo nhưng sẽ không quá lố, mấy chuyện như lấy muỗng và khăn giấy thì Tác Dương hoàn toàn có thể tự làm, quá chăm chút sẽ chỉ khiến cho cậu thấy lúng túng thêm mà thôi.
Hai người vừa ăn vừa hàn huyên vài ba câu, không đào sâu về một chủ đề nào đó, chỉ đánh giá về mùi vị cháo và cách làm các món ăn kèm.
Tác Dương cười:
– Không ngờ anh cũng giỏi nấu cháo thế.
– Anh đâu chỉ biết mỗi nấu cháo – Thẩm Huy Minh chia sẻ – Hồi xưa đi du học ở New York, giáo trình đàng hoàng chẳng thấm thía được bao nhiêu nhưng tài nấu nướng thì tiến bộ vượt bậc.
Tác Dương nghĩ đến tài nấu ăn của mình, cậu cười một cái rồi tiếp tục ăn cháo, không nói gì nữa.
Thẩm Huy Minh muốn thi triển tài nghệ cho Tác Dương xem, tuy anh không chắc cái lý lẽ “Con đường ngắn nhất chạm đến trái tim đàn ông là qua dạ dày” có đúng hay không, nhưng cái lý lẽ “thích một người thì sẽ muốn thể hiện tất cả sở trường của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-luat-tinh-yeu/1204964/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.