BETA: Wioo Bởi vì Mạnh Lộc đến, cho nên vụ cái chăn mà cô đang lo lắng đã được giải quyết. Ông cầm chiếc chăn bông đi đằng trước, Giang Lộc kéo vali đi sau. Ra khỏi cổng trường, ông bỏ chiếc chăn và vali của cô vào cốp xe. “Mẹ con đã làm xong bữa tối rồi. Bây giờ, chúng ta về là có thể ăn cơm ngay.” Mạnh Lộc vừa mở cửa ngồi lên ghế lái, vừa nói với cô. “Ừm.” Giang Lộc khẽ gật đầu. Ông đạp chân ga, ánh mắt nhìn thoáng qua Giang Lộc, muốn nói chuyện với cô. “Thế nào, con có thể theo kịp việc học ở trường không?” Cô nhìn ông: “Được ạ.” “Vậy là tốt rồi… Con định thi ở đâu?” “Tân Xuyên.” “Tân Xuyên?” “Ừm.” “Vậy… Mẹ con có biết việc này không?” Giang Lộc cảm thấy hơi buồn cười, cô nhìn ông, nhíu mày: “Cần phải cho bà ấy biết sao?” Mạnh Lộc hơi ngạc nhiên, như thể ông đã giẫm vào bãi mìn, khu vực đó chính là mẹ cô. Bầu không khí trong xe rơi vào im lặng. Cứ như vậy, hai người không ai nói gì, cứ duy trì trạng thái này cho đến khi đến dưới chung cư. Sau khi ăn cơm tối xong, Giang Lộc ngồi vào bàn học, vùi đầu làm bài tập. Cô đột nhiên nhớ ra điện thoại mình còn đang nằm trong cặp. Cô lấy điện thoại ra, vội vàng sạc pin. Ngay lúc cô chuẩn bị khởi động lại điện thoại thì… “Cộc cộc.” Bên ngoài đột nhiên vang lên gõ cửa. Giang Lộc nhìn thoáng qua, đặt điện thoại di động xuống, nói một tiếng “Mời vào.” Cánh cửa được mở ra, Lương Thục Ngôn bước vào, trên tay bà còn bưng theo một ly sữa bò. “Con vẫn còn ôn bài à?” Giang Lộc nhướng mày, không mặn không nhạt ‘ừm’ một tiếng. Lương Thục Ngôn đưa ly sữa bò cho cô: “Trước khi đi ngủ, con nhớ uống hết ly sữa này, uống vào ngủ ngon lắm đấy.” Giang Lộc nhìn ly sữa. Ngay trong giây phút đó cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng cuối cùng vẫn duỗi tay nhận lấy. Ly sữa mang theo hơi ấm làm lòng bàn tay cũng dần ấm theo. “Thế nào, con có theo kịp chương trình học không?” “Kịp.” “Vậy là tốt rồi, thật ra…” “Còn chuyện gì nữa không?” “Nếu như không có chuyện gì thì tôi ôn bài tiếp đây.” Lương Thục Ngôn vốn còn có chuyện muốn nói với cô, nhưng với tình hình trước mặt, chắc là không có khả năng đó rồi. “Ừ, vậy con ôn bài đi, mẹ ra ngoài trước đây.” “Ừm.” Giang Lộc xoay người lại, đưa lưng về phía Lương Thục Ngôn, ly sữa bò cô vừa cầm trên tay cũng đã bị đặt qua một bên bàn học. Lương Thục Ngôn nhìn thoáng qua ly sữa. Cô không uống một ngụm nào. Đôi môi của bà mấp máy, vốn muốn nhắc cô đừng quên uống sữa, nhưng lại sợ cô sẽ cảm thấy chán ghét, cho nên lời nói đi đến khóe miệng vẫn bị nuốt xuống bụng. Cuối cùng bà không nói được câu nào. Sau khi Lương Thục Ngôn đi ra ngoài, Giang Lộc nhanh chóng mở điện thoại. Vừa khởi động máy, cô lập tức nhìn thấy có hàng chục tin nhắn chưa đọc, và cũng có mấy chục cuộc gọi nhỡ. Tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đều đến từ một người, Trần Châu. Trong lòng Giang Lộc lập tức thấy hồi hộp, không kịp xem hết tin nhắn mà vội vàng gọi lại cho anh. Trần Châu ngồi trước bàn làm việc, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn chiếc điện thoại di động để trên mặt bàn. Bọn họ mới vừa về tới đồn. Đúng như dự đoán, không lâu sau khi anh và Hứa Trung tới ga xe lửa Tân Xuyên, hai người lập tức bị bao vây, may mắn là người trong đội cũng đã ẩn nấp ở đó, nếu không không biết sẽ còn phải kéo dài đến bao giờ. “Đội trưởng Trần, đây là tài liệu mà mấy tháng nay chúng ta thu thập được ở Tân Xuyên.” Một cậu thanh niên trẻ đặt xấp giấy anh ta đang cầm trong tay lên bàn cho Trần Châu, Trần Châu cầm lên, nhìn thoáng qua. Người đàn ông trong bức ảnh trên trang đầu của hồ sơ không ngờ lại là Giang Nghĩa. “Đội trưởng Trần, anh còn nhớ Giang Nghĩa không? Chính là người kiến trúc sư không cẩn thận rơi xuống cầu tử vong đó. Qua một thời gian điều tra, bọn em phát hiện không phải ông ấy trượt chân chết mà có người đã cố ý hãm hại.” Trần Châu mở tập tài liệu ra, không trả lời. “Đêm mà Giang Nghĩa rơi xuống lầu, từng có một chiếc xe đậu trước cửa tòa nhà đó, chiếc xe đó vừa hay lại được lắp hộp đen.” Trần Châu ngẩng đầu lên: “Bây giờ cái hộp đen đó đang nằm trong tay chúng ta sao?” “Đúng vậy, bây giờ chúng ta đã lấy được chiếc hộp đen đó. Quả thật, đêm đó đã có một đám người đuổi theo Giang Nghĩa chạy vào tòa nhà, mà người cầm đầu chính là…” “Trịnh Thành.” Trần Châu mở miệng nói. Cậu thanh niên trẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại. “Đội trưởng Trần, sao anh biết?” “Bọn tôi đã biết việc này khi ở Lâm Thành rồi. À đúng, thông báo với mọi người, lập tức vào phòng họp, vụ án cần phải được kết thúc rồi.” “Rõ!” Trần Châu cầm tập tài liệu, đứng dậy, chuẩn bị đi về phía phòng họp. Đúng lúc này, chiếc điện thoại ở trên mặt bàn đột nhiên phát sáng. Màn hình loé lên tên người mà anh vẫn luôn nhớ nhung. Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, anh cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm nút trả lời. “Alo, Trần Châu.” Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Giang Lộc phát ra từ đầu dây bên kia. Nghe được giọng nói quen thuộc, trái tim đang treo lơ lửng của Trần Châu cuối cùng cũng được thả lỏng. “Tiểu Lộc, em có làm sao không?” “Em không sao, em thì có thể có chuyện gì được chứ. Em thấy anh gọi cho em rất nhiều cuộc. Khi nãy điện thoại em hết pin, vừa mới cắm sạc được một lúc.” Trần Châu cười cười: “Vậy là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” “Đúng rồi, Trần Châu, anh đến Tân Xuyên an toàn chưa?” “Ừm, anh đã đến nơi rồi, bây giờ anh đang ở cục cảnh sát…” “Tiểu Lộc, anh còn có một chuyện muốn nói với em.” “Ừm, anh nói đi.” “Bây giờ bọn anh đang nắm giữ chứng cứ ba của em bị người khác giết hại. Mấy kẻ đó sẽ bị bắt nhanh thôi, việc anh đã hứa với em, anh chắc chắn sẽ làm được.” Sau khi nói xong, đầu dây bên kia rơi vào im lặng, một lúc sau cũng không lên tiếng. Trần Châu không khỏi nhíu mày: “Tiểu Lộc?” “Ừm, em đây…” Giọng nói của cô nghe có vẻ hơi nghẹn ngào. Yết hầu Trần Châu hơi chuyển động: “Ngoan, đừng khóc, bây giờ anh không thể đến ôm em được.” Anh không giỏi nói lời an ủi. Nghe anh nói xong, nước mắt Giang Lộc càng rơi nhiều hơn, nhưng cô vẫn cố kìm lại.. “Ừm, em biết mà…” “Đội trưởng Trần, toàn bộ nhân viên đã có mặt trong phòng họp rồi ạ.” Qua điện thoại, Giang Lộc có thể nghe thấy giọng của một người đàn ông khác. Cô nghe lời báo cáo của anh chàng kia, biết bây giờ chắc hẳn là Trần Châu đang rất bận rộn. Cũng đúng, anh vừa trở về Tân Xuyên, không kịp nghỉ ngơi mà chạy tới cục cảnh sát ngay, chắc chắn là đang có hàng đống công việc chờ anh giải quyết. “Nếu có việc bận thì anh đi trước đi, em không sao đâu.” Cô vội vàng nói. “Được rồi, vậy anh đi họp đây.” “Ừm, tạm biệt.” Ngay khi Trần Châu chuẩn bị cúp điện thoại, giọng nói của Giang Lộc lại truyền tới, cô nói: “Em nhớ anh lắm.” Trần Châu cong môi, trả lời. “Anh cũng nhớ em rất nhiều.” Sau khi cúp điện thoại, Giang Lộc vẫn còn nhoẻn miệng cười. Cô tin Trần Châu. Rồi mọi thứ sẽ dần trở lại như lúc ban đầu. Tất cả mọi thứ sẽ trở lại vào một ngày nắng đẹp. Ánh mắt của Giang Lộc bỗng nhiên chạm đến ly sữa bò bên cạnh. Cô đưa tay lên sờ sờ, ly sữa ấm bây giờ đã nguội. Đôi mắt của cô chợt trở nên sâu thẳm, cảm xúc cũng thay đổi. Cuối cùng, cô bỏ ly sữa bò nguội xuống. Trong hai ngày này, hầu như mỗi đêm Trần Châu đều nói chuyện qua điện thoại với Giang Lộc, nhưng mỗi lần đều không quá mười phút. Bởi vì bây giờ Trần Châu thật sự bộn bề công việc. Bọn anh nắm giữ chứng cứ trong tay nhưng những chứng cứ này không thể lật đổ hoàn toàn Tiền Chính Minh được. Cho nên mấy hôm nay, mọi người trong đội đều xoay đến chóng mặt. Ban đêm phải làm thêm giờ, mỗi ngày chỉ có thể ngủ tầm ba tiếng. Ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, Giang Lộc là người cuối bước ra khỏi phòng thi, không phải vì cô chưa làm xong mà vì cô muốn kiểm tra cẩn thận lại. Bởi vì kỳ thi này sẽ quyết định cuộc sống của cô và Trần Châu trong tương lai. Trần Châu đang cố gắng ở Tân Xuyên, cô cũng phải dốc sức ở Lâm Thành. Giang Lộc bước ra khỏi cổng trường, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chẳng biết tại sao, hôm nay bầu trời xanh thăm thẳm, ánh nắng mặt trời rất ấm áp. Giang Lộc vươn tay ra, tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuống lòng bàn tay cô. Cô hít sâu một hơi. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Hai ngày sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cô mặc cho Lương Thục Ngôn phản đối, quyết định dọn về nhà mình. Sau khi ăn sáng, Giang Lộc lập tức về phòng, bắt đầu thu dọn hành lý. “Tớ có thể vào được không?” Giọng nói của Mạnh Lai truyền vào từ ngoài cửa. “Vào đi.” Giang Lộc không ngẩng đầu lên, nói. Mạnh Lai đẩy cửa đi vào. Giang Lộc cau mày nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn không nói gì. “Cậu nhất định phải đi à?” Mạnh Lai mở miệng hỏi. “Nếu không thì sao?” “Thật ra thì cậu có thể ở lại đây mà.” Giang Lộc nhìn cậu ta, cười cười: “Tại sao?” “Nói thật, khi tôi ở đây cậu không cảm thấy khó chịu à? Dù sao đây cũng là nhà của mấy người mà?” Mạnh Lai đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống: “Đây cũng là nhà của của cậu cơ mà.” Đôi bàn tay đang thu dọn quần áo của Giang Lộc hơi khựng lại. Một lúc lâu sau, cô mới nở một nụ cười. “Mạnh Lai, cậu đừng đùa nữa. Sao đây lại là nhà của tôi được chứ?” “Sao lại không phải? Trước đây tụi mình đã từng nói, nhà của tớ cũng chính là…” “Đủ rồi.” “Mạnh Lai, cậu đừng nói chuyện với tôi nữa. Cậu không cảm thấy nực cười sao?” “Nhà của tôi chính là nhà của cậu, nhà của cậu cũng chính là nhà của tôi. Bởi vì những lời nói này mà nhà của tôi thực sự đã hoàn toàn biến thành nhà của cậu rồi, đúng không?” Mạnh Lai cắn, cô ấy nhìn Giang Lộc, hốc mắt hơi ướt. “Tiểu Lộc, chúng ta không thể xóa bỏ những vướng mắc trước kia được sao?” Nghe vậy, Giang Lộc lập tức bỏ quần áo trên tay xuống. “Xóa bỏ?” “Sao lại có thể xóa bỏ được chứ? Cậu muốn xóa bỏ chúng như thế nào đây, cậu có thể mang Lương Thục Ngôn lúc đầu trả lại cho tôi sao? Cậu có thể khiến mọi thứ khôi phục lại trạng thái vốn có của nó à? Đừng ngu ngốc nữa, Mạnh Lai, đã không thể được nữa rồi.” “Tớ biết là không có khả năng, nhưng chỉ cần thay đổi suy nghĩ một chút, chúng ta lại có thể cùng…” “Cậu đừng nói nữa.” “Thay đổi suy nghĩ sao? Nói ra dễ dàng như vậy, tại sao cậu không thay đổi đi? Tại sao lại bắt tôi phải thay đổi chứ?” “Mạnh Lai, đừng cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa chúng ta nữa. Cậu chắc hẳn là biết rất rõ, chúng ta không bao giờ có thể quay trở lại trước kia được nữa rồi.” Mạnh Lai cúi đầu cười khổ. Đúng vậy, cô cũng biết như vậy. Hai người bọn họ không quay trở lại trước kia được nữa, cũng không thể cùng nhau đi đến cuối đường. Sau khi thu dọn xong hành lý, Giang Lộc đi xuống lầu. “Tiểu Lộc.” “Tiểu Lộc.” Lương Thục đuổi theo cô ra tới bến xe, bà nắm lấy cánh tay của Giang Lộc. “Con đừng đi có được không?” Giang Lộc không vì thế mà dừng bước. “Tôi chỉ muốn về nhà thôi.” “Nhưng đây cũng là…” “Không phải, nơi này không phải, từ đầu tới cuối đều không phải…” Sáng sớm không có nhiều người qua lại, trạm xe cũng có rất ít hành khách. “Tại sao con phải làm như vậy chứ?” “Chúng ta không làm phiền nhau, sống cuộc sống riêng như trước khôngđược sao?” Giang Lộc gạt tay của bà sang một bên. “Tiểu Lộc, con có biết khi con tới đây, mẹ đã vui đến nhường nào không? Mẹ thực sự chỉ muốn ở bên cạnh con, vẫn luôn…” “Còn tôi thì không muốn, không muốn chút nào.” “Bà trở về đi, xe tới rồi.” “Con ở một mình, mẹ thực sự không yên tâm.” Nhưng vào lúc này xe khách đã tới. “Có gì đâu mà không yên tâm, đây đâu phải lần đầu tôi sống một mình.” Nói xong, Giang Lộc không muốn nhìn Lương Thục Ngôn nữa, cô kéo vali bước lên xe. Lên xe rồi, Giang Lộc tìm một chỗ ngồi xuống. Vị trí bên cạnh cửa sổ. Cách một lớp thủy tinh, cô có thể thấy Lương Thục Ngôn vẫn còn đang đứng ở bên ngoài. Khuôn mặt của Lương Thục Ngôn ngơ ngác, trông như là chưa phản ứng kịp. Cứ như vậy, ánh mắt hai người đối diện nhau, Giang Lộc nhìn thấy nước mắt bà lăn dài. Bà ấy khóc sao? Cô đã chạm vào đúng nỗi buồn của bà ấy đúng không? Một giây sau, Giang Lộc dứt khoát nhìn sang chỗ khác, cô không còn nhìn về phía cửa sổ nữa, mà chỉ nhìn thẳng về phía trước. Có gì mà phải khóc? Có gì buồn đâu cơ chứ? Hiện tại bà ấy có một người chồng thương yêu hết mực, có một đứa con sắp ra đời, thậm chí còn có một đứa con gái nghe lời bà ấy. Bà ấy phải rất hạnh phúc và vui vẻ mới đúng. Cho nên, vì sao bà phải khóc? Tuy nghĩ như thế, nhưng một loại cảm giác không thể gọi tên cứ dâng lên trong lòng, giống như một nhúm bông gòn tả tơi đang chặn nơi lồng ngực cô vậy. Bởi vì bị nghẹn đến khó chịu, cho nên đôi mắt Giang Lộc cũng bắt đầu chua xót. ******************* Lần cuối cùng Giang Lộc nói chuyện với anh là đêm hôm kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Giang Lộc vốn định hai hôm sau tới Tân Xuyên tìm anh, nhưng khi cô nói ra ý định này cho Trần Châu nghe, anh lập tức từ chối. Anh nói rằng vụ án của Tiền Chính Minh vẫn còn chưa kết thúc. Vì vậy anh không muốn cô đến đây lúc này, vì sợ chuyện đó sẽ lại xảy ra thêm một lần nữa. Giang Lộc biết là anh đang lo lắng cho mình, nên cô cũng đành nghe lời anh. Nhưng đã hơn một tuần trôi qua kể từ cuộc điện thoại tối hôm đó, Giang Lộc không hề nhận được tin tức gì về Trần Châu nữa. Cô đã gọi điện, nhắn tin cho anh nhưng đều không được. Giang Lộc không có cách nào để liên lạc với anh. Cô không thể không cảm thấy sợ hãi, lần trước Trần Châu còn nói với cô, vụ án sắp kết thúc rồi. Nhưng đúng vào lúc này, lại không có tin tức gì về anh. Giang Lộc thật sự không thể nhẫn nại và chịu đựng sự sợ hãi này thêm được nữa. Thế là cô quyết định hôm sau sẽ mua vé từ sớm và đến Tân Xuyên. Giang Lộc không đợi được, không thể tiếp tục đợi được, cô đang rất muốn gặp anh. Sáng sớm hôm sau, cô lên chuyến tàu tới Tân Xuyên. Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang chuyển động càng lúc càng nhanh, đôi tay của Giang Lộc siết chặt một góc quần áo. Trần Châu, em đang tới rồi đây… Em đang tới tìm anh…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]