Trần Châu cảm thấy khí huyết dâng trào, tim đập thình thịch.
“Đừng gọi linh tinh.” Giọng nói khàn khàn như đang hút thuốc.
Giang Lộc nhón chân lên, bả vai tránh khỏi bàn tay anh. Hai tay chậm rãi đặt ở trên vai anh, môi ghé vào vành tai, cố ý cọ xát, mở miệng thổi nhè nhẹ.
“Em nói linh tinh hồi nào?”
Thần kinh anh run khẽ lên. Anh cố hết sức kiềm chế chính mình.
“Ai là chú của em?”
“Anh đó.”
“Lần trước ở đồn cảnh sát, không phải anh nói vậy à?”
Anh nhìn dáng vẻ giảo hoạt của cô, cô nhớ chuyện này dai như vậy, lại còn mang thù nữa chứ.
Anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc đang trên bờ vực suy sụp của mình.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Giang Lộc đặt môi lên cằm anh, giọng nói sung sướng: “Không sao, chỉ lỡ tay ấn tắt công tắc thôi.”
Trong bóng tối mờ mịt, đôi mắt cô to tròn rất doạ người, mang theo vẻ mê hoặc. Trần Châu theo bản năng duỗi tay sờ tường, chuẩn bị bật công tắc. Đột nhiên bị một đôi tay mảnh khảnh ấn vào, giây tiếp theo, cả người anh như bị điện giật, anh mạnh mẽ rụt tay lại, dùng sức đẩy nhẹ cô ra.
Anh chật vật xoay người bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Em mặc quần áo vào đi, anh đi nấu canh gừng cho em.”
“Anh nhất định phải bắt em nói rõ ra sao?” Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Lộc vang lên từ phía sau.
Trong im lặng mờ ảo, giống như chùm pháo hoa nổ tung ở phía chân trời, lộng lẫy chói mắt.
Trần Châu đột nhiên dừng lại.
“Trần Châu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-loc/1815280/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.