Giang Lộc ngồi ở trên xe máy không dám nhúc nhích. Cô nhìn vào khu chợ phía trước, người qua người lại tấp nập, ánh đèn nhấp nháy khắp nơi khiến cho người nhìn vào muốn hoa cả mắt.
Ngồi được khoảng vài phút thì một bóng người cao lớn từ trong đám đông ồn ào đi ra, bởi vì ngược sáng nên không thể thấy rõ khuôn mặt của người đó.
Chỉ là những bước chân của anh vô cùng vững vàng.
Nhìn thấy Trần Châu, Giang Lộc cảm thấy như mọi ồn áo náo nhiệt xung quanh giống như được tự động che lại, trong mắt cô chỉ còn lại hình bóng của một người mà thôi.
" Nhìn cái gì mà thất thần như vậy."
Khi anh đi đến trước mặt, cô vẫn không hề có chút phản ứng gì, anh mắt vẫn còn mê man, cho đến khi giọng nói của anh vang lên, Giang Lộc lúc bấy giờ mới có phản ứng.
" Vẫn còn khó chịu?"
Giang Lộc lắc đầu.
Trần Châu nghi hoặc nhìn cô một cái, đưa cho cô một cốc đồ uống.
Vẫn còn nóng, cầm ở trong lòng bàn tay vẫn cảm nhận được độ ấm.
" Uống đi, sẽ cảm thấy thoái mái hơn một chút."
Giang Lộc hút một ngụm nhỏ, biểu tình có chút kỳ quái.
" Là nước đường đỏ?"
Trần Chầu dùng nắm tay che miệng lại, ho nhẹ một tiếng.
"Ừ."
Nhìn thấy bộ dạng này, Giang Lộc liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Vị ngọt của đường đỏ ở trong khoang miệng giống như đã lan đến tận trái tim cô. Khóe miệng Giang Lộc không khỏi khẽ nhếch lên.
" Đây là cái gì?" Cô chỉ vào túi nilon anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-loc/153900/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.