Cành hoa đào đó được tôi cắm vào bình lưu ly, không biết có phải đã nhuốm tiên khí không mà cả nửa tháng nó cũng không hề tàn úa.
Cho đến trước khi tôi xảy ra chuyện tôi cũng không gặp Chung Mặc. Hôm xảy ra chuyện là ban đêm, vì trong nhà có chút chuyện phải lên Kinh thành rồi trở về, tôi ngồi xe ngựa cả ngày chóng mặt muốn ngủ, bỗng tôi nghe thấy âm thanh lạ trong tiếng xóc nảy.
Tiếng chim quá đỗi quen thuộc.
Tôi vén rèm, trong sắc trời tối đen xa xa dường như có một đám mây đen không ngừng tiến gần, chờ đến gần trước mắt mới biết đó không phải là mây đen mà là quạ đen, quạ đen xông thẳng vào mấy con ngựa, tiếng ngựa kêu và tiếng bánh xe nghiến trên đường náo động một hồi rồi xe ngựa lật nhào xuống đường núi.
Bên tai đầu tiên là tiếng la thất thanh của A Mộng, rồi bỗng nhiên mọi thứ yên tĩnh trở lại, có gì đó ôm chặt lấy eo tôi, gió đêm vù vù thổi qua má khiến tôi phát lạnh, tôi mở mắt, trong tầm mắt là xe ngựa rơi xuống vách núi chìm vào màn đêm, chỉ nghe được mấy tiếng vọng từ sâu thẳm, hình như đã chạm tới đáy sơn cốc, rồi sau đó không nghe thấy gì nữa.
Nam nhân ôm lấy tôi đang bồng bềnh trong không trung, tôi cúi đầu ngây ngốc một lúc rồi mới nói: “Ngài cứu A Mộng và mã phu lên đi.”
Chàng nói, giọng điệu vẫn tệ như thường ngày, “Sống chết không thể thay đổi, đây là số mệnh của họ.”
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lam/2254239/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.