Mùa đông đã qua, thời tiết vẫn rét lạnh như cũ, vẫn chưa tới thời gian tan tầm cao điểm nên trêи đường chỉ có lác đác vài người tụm năm tụm ba với nhau, mà ai cũng đều bọc kít mít tránh gió lạnh.
Nhìn quần áo phong phanh của Triệu Ngu, Kỷ Tùy nói: “Tìm chỗ nào đó ngồi chút đi.”
Anh vốn muốn để cô lên xe mình, nhưng lại sợ không ổn chỗ nào đó. Hơn nữa cô dẫn đầu đoàn người đi ra từ cửa chính tòa án, anh chỉ có thể yên lặng đuổi theo.
“Cũng được.” Ngước mắt lên nhìn thấy quán cà phê đối diện, Triệu Ngu cười nói: “Đi uống cốc cà phê đi.”
Đèn dành cho người đi bộ chuyển đỏ, hai người cứ vậy đứng chờ ở ngã tư, nhìn đèn chuyển xanh, Kỷ Tùy theo thói quen định dắt tay cô, bàn tay mới đưa ra nửa chừng mới phản ứng lại, nhanh chóng chật vật thu về.
Cô chưa phát hiện ra, chỉ lẳng lặng đi theo người phía trước lên vạch kẻ đường cho người đi bộ, tới quán cà phê mình đã chỉ thì hỏi anh: “Uống gì?”
Ngữ khí bình thản tự nhiên, ánh mắt cũng không hề gợn sóng.
Quán cà phê rất nhỏ, không có phòng riêng, những người đến đây cũng không nhiều lắm, hai người lên tầng hai chọn vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Vốn là anh chủ động đưa ra lời mời muốn nói chuyện với cô nhưng đến khi thật sự đối mặt với cô rồi, Kỷ Tùy trái lại không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng vẫn là Triệu Ngu lên tiếng trước: “Anh đi làm ở câu lạc bộ bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1808109/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.