Ánh đèn ấm áp từ trêи trần nhà rọi xuống dưới, chiếu vào người đàn ông nhìn có vẻ giận dữ, không những không có tí mờ ám nào, ngược lại càng thêm vài phần hơi thở nguy hiểm. Nhìn cô gái vừa mới vào cửa đã nâng ly rượu dựa vào bên người Hứa Thừa Ngôn, Lư Bân chạy nhanh tới duỗi tay ngăn cản cô gái kia, ném cho cô ta một ánh mắt. Người phụ nữ đó vốn cũng đã quen leo lên giường của đàn ông. Tuy rằng ánh mắt cô ta nhất thời vụng về không thấy được tâm trạng vị khách quý diện mạo khí chất đều xuất chúng kia đang không tốt, nhưng chỉ cần một ánh mắt này của thư ký nhà người ta cũng đủ để cô tránh ra xa. Thấy cô gái đó thẳng tiến tới bên cạnh Tào tổng ở đối diện, tươi cười rực rỡ mà cùng ông ta uống rượu nói chuyện phiếm, Lư Bân lại quay đầu liếc về phía Hứa Thừa Ngôn, thầm nghĩ mình có nên chủ động mở miệng hỏi đã nên trở về hay chưa. Ông chủ này của hắn ngày thường tới câu lạc bộ bàn chuyện công việc luôn không thích bị một đám phụ nữ vây quanh, đặc biệt dạo này, cảm xúc lại cực kỳ không ổn định. Nếu vừa nãy người phụ nữ đó không thức thời mà tiến sát lại, hắn thậm chí có chút hoài nghi liệu ông chủ có tháo bỏ phong độ thân sĩ mọi khi mà trực tiếp vứt ly chạy lấy người hay không. “Hứa tổng là đang cấm ɖu͙ƈ sao?” Tào tổng đối diện một bên hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc* trong ngực, một bên không kiêng nể gì mà cười lớn trêu chọc: “Không cần, thực sự là không cần a. Những người này cũng không phải là loại dung chi tục phấn*, Hứa tổng có thể yên tâm. Nào, tới tới tới, hai cô, sang kia với Hứa tổng đi.” (*) Ôn hương nhuyễn ngọc: người con gái thân thể trắng mềm thơm tho lại dịu dàng ấm áp.
(*) Dung chi tục phấn: hạng con gái tầm thường, thiển cận. Lư Bân bất động thanh sắc nhăn mày, vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn về Tào tổng phía đối diện. Hắn thừa nhận là mấy cô gái này tư sắc không tồi, nhưng ánh mắt và phẩm vị của ông chủ hắn cũng không thể so sánh được với người thường, sẽ không bao giờ chạm vào loại phụ nữ chuyên đi mời rượu này. Hơn nữa, mấy hình ảnh như đang xem phim AV trực tiếp như vậy đến hắn còn cảm thấy dung tục chướng mắt, càng không nói đến người trước giờ luôn cao ngạo như Hứa Thừa Ngôn. Huống hồ theo hắn được biết, bên người ông chủ đúng là đã lâu rồi không có người phụ nữ nào, hai chữ “cấm ɖu͙ƈ” của Tào tổng thật ra cũng đúng. Quả nhiên, không đợi hai cô gái đến bên cạnh, Hứa Thừa Ngôn đã đứng dậy từ trêи sofa, khoa trương xoa bóp huyệt thái dương rồi cười nói: “Tối nay rượu hơi mạnh, thật sự đau đầu, xin lỗi Tào tổng, chắc là tôi cần đến bệnh viện thôi.” Lư Bân đương nhiên biết Hứa Thừa Ngôn mới uống được vài chén không thể nào say thật. Nói như vậy cũng coi như là chừa đủ mặt mũi cho Tào tổng, vừa không đắc tội người ta mà người ta cũng không giữ mình lại được. Vì thế hắn nhanh chân đứng dậy đỡ Hứa Thừa Ngôn, phối hợp hỏi “Hứa tổng có phải say rượu rồi không” rồi nhanh nhẹn đỡ người rời đi. Tào tổng tất nhiên không ngăn cản, nhưng hai người mới đi đến cửa phòng liền nghe thấy một trận âm thanh đổ vỡ chói tai, còn có tiếng mắng không kìm được của một người đàn ông: “Đã làm kỹ nữ mà còn đòi lập đền thờ gì hả?” Hứa Thừa Ngôn dừng lại một chút, quay đầu nhìn. Lư Bân cũng quay đầu lại theo, liếc mắt liền thấy một cô gái bị chai rượu đập vào đầu đang quỳ trước mặt Tào tổng. Lư Bân có ấn tượng với cô gái này, bởi vì trong tất cả 4 – 5 cô gái ở đây thì chỉ có cô ấy là luôn ngượng ngùng do dự, xoáy tay vặn chân, vừa nhìn đã biết ngay là người mới. Máu tươi chảy dọc từ trêи trán xuống mặt cô gái nhỏ, nhìn qua vô cùng dọa người. Nhưng cô căn bản không dám ủy khuất kêu khóc, chỉ một mực hướng Tào tổng xin lỗi, mấy cô gái khác cũng không dám lên tiếng, cứ lặng lẽ nhìn như vậy. Lư Bân ở trong lòng thở dài một tiếng, chuẩn bị tiếp tục đỡ Hứa Thừa Ngôn ra ngoài, ai ngờ Hứa Thừa Ngôn lại đẩy tay hắn ra quay trở về và nói: “Tào tổng bị ai không có mắt chọc giận vậy? Sợ đến mức tôi tỉnh cả rượu rồi này.” Lư Bân không khỏi kinh ngạc một trận. Thái độ này của Hứa Thừa Ngôn rõ ràng chính là muốn xen vào, nhưng trong tình huống bình thường, anh hẳn là nên không để ý mới đúng. Nói đúng hơn, nếu người bị đánh chỉ là một cô gái bình thường, giáo dưỡng và phong độ thân sĩ của anh có lẽ sẽ không cho phép anh khoanh tay đứng nhìn. Nhưng người bị đánh lại là một cô gái bán thân, vậy thì không thể dùng ánh mắt bình thường để xem rồi. Bởi vì lựa chọn công việc này, về cơ bản là phải cam chịu bị khách hàng dùng bất cứ phương pháp nào để đối xử, không có chút tôn nghiêm nào được nhắc đến, người ngoài không nhúng tay vào cũng đã sớm là luật bất thành văn. Hứa Thừa Ngôn tuy tự phụ, nhưng không có nghĩa là anh không hiểu cách đối nhân xử thế. Nhưng mà lúc này, anh lại đứng trước mặt Tào tổng và cười nói: “Nhìn qua đã biết là một người mới, không biết hầu hạ người khác, Tào tổng cần gì phải so đo với loại người như vậy?” Ai cũng đều nghe ra được anh là đang cầu tình giúp cô gái kia. Cô gái đó càng như túm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, theo bản năng mà quỳ trốn ra sau lưng anh. “Việc này dọa Hứa tổng đến tỉnh sao?” Tào tổng tuy đã hơi say nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén: “Một khi đã như vậy thì càng không thể buông tha tiểu tiện nhân này. Không những không hầu hạ tốt, lại còn để Hứa tổng kinh sợ.” Lư Bân đứng ở cửa rõ ràng ngửi thấy được mùi thuốc súng, giao tiếp với những người này đã lâu, chả nhẽ anh còn không hiểu ý của Tào tổng? Hứa Thừa Ngôn không chạm vào phụ nữ ông ta đưa tới đã là không để mặt mũi của ông ta vào trong mắt. Nhưng ông ta vẫn chưa tới mức tức giận vì chuyện đó, nhưng người vừa mới giẫm đạp mặt mũi của ông lại tới xen vào mấy chuyện nhỏ nhặt của ông ta, ở trước mặt ông ta diễn một vở “anh hùng cứu mỹ nhân”, nếu cả cục tức này mà ông ta cũng nuốt xuống thì đúng là có chút uất ức rồi. Hứa Thừa Ngôn cười cười: “Muốn dạy dỗ một người phụ nữ còn không dễ hay sao? Chẳng qua ngược lại cũng nhờ cô ta dọa tôi tỉnh, đầu óc tôi lại thanh tỉnh, ngay lập tức nhớ tới chuyện hợp tác vừa rồi giữa tôi và Tào tổng, việc này đúng thật là nên càng nhanh càng tốt. Ngày mai tôi sẽ để Bộ phận pháp lý soạn thảo hợp đồng rồi đưa đến cho Tào tổng xem qua, Tào tổng thấy thế nào?” Trong công việc thì cần phải nhượng bộ, việc này tất nhiên là quan trọng hơn nhiều so với một người phụ nữ. Tào tổng lúc này mới thu lại sự tức giận trong mắt, nâng ly rượu với Hứa Thừa Ngôn rồi cười: “Uống một ly.” Hứa Thừa Ngôn cùng ông ta uống hai ly, rồi gọi Lư Bân đưa cô gái kia ra ngoài. Cô gái bị thương không nhẹ, nhưng vẫn chưa đến mức ảnh hưởng tới tính mạng, phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là đi xử lý miệng vết thương mà là liên tục nói lời cảm ơn với Hứa Thừa Ngôn. Hứa Thừa Ngôn xua xua tay, định bảo cô ấy đến bệnh viện. Nhưng nhìn dáng vẻ hai mắt đẫm lệ của cô ấy, anh không nhịn được hỏi một câu: “Vì sao phải làm công việc này?” Lời vừa ra khỏi miệng, anh đột nhiên nhớ tới, lúc trước mình cũng từng hỏi Triệu Ngu vấn đề này. Lúc đó Triệu Ngu trả lời anh như thế nào nhỉ? Cô nói: “Anh có biết rằng khách làng chơi khuyên kỹ nữ hoàn lương* là chuyện nực cười đến mức nào?” (*) Hoàn lương: trở lại cuộc đời lương thiện sau khoảng thời gian lầm lỡ. Cô trước giờ không phải là kỹ nữ gì đó, nhưng cô cũng tương tự không thể không chọn bán đứng thân thể mình. Ngữ khí của cô khi đó, tự giễu đến mức nào. Nước mắt đong đầy trong hốc mắt của cô gái nhỏ nhưng vẫn không dám rơi xuống, chỉ buồn bã nói: “Mẹ tôi bị bệnh, cần rất nhiều tiền.” Không cần lời giải thích cao siêu nào cả, những người phụ nữ làm nghề này, tám chín phần đều sẽ tự bịa ra một số phận thảm thương cho mình, mà hơn phân nửa đều sẽ lấy lý do như vậy. Nếu là lúc trước, Hứa Thừa Ngôn đại khái sẽ cười nhạo ở trong lòng, có suy nghĩ giống với vị Tào tổng kia: Đã làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ? Có ai ép buộc cô ta bán thân đâu chứ? Nhưng lúc này nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng của cô gái, cuối cùng anh vẫn lắc lắc đầu, hỏi: “Muốn bao nhiêu?” Cô gái rõ ràng là bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn chằm chằm anh nửa ngày không nói nên lời. “Nhân lúc mới bước chân vào nghề không lâu, quay đầu sớm một chút, tiền trong công việc này không dễ kiếm như vậy.” Có những người may mắn, có thể tìm được một kim chủ bình thường, có thể thoải mái mà không cần lo ăn mặc, hàng hiệu đầy người; cũng có những người không được như vậy, không gặp được kim chủ, lại đụng phải phần lớn khách hàng chỉ muốn lên giường phát tiết lửa ɖu͙ƈ; còn có rất nhiều người không gặp được cả khách làng chơi lẫn kim chủ, mấy loại SM, bạo lực, NP, chơi đến mức ảnh hưởng đến mạng người chỗ nào cũng có. Cô gái vẫn yên lặng nhìn anh như cũ, nước mắt cũng đã từng giọt lăn xuống. Hứa Thừa Ngôn không chịu nổi ánh mắt như vậy, không kiên nhẫn định đi, chỉ ném lại cho Lư Bân một câu: “Cô ta muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, chuyển từ tài khoản của tôi, tôi không có hứng thú với cô ta, không cần phải tới báo ân đâu.” Đi được một quãng khá xa anh mới nghe được tiếng khóc lóc thảm thiết xen lẫn tiếng cảm ơn anh không ngừng của cô gái nhỏ. Đến nỗi âm thanh đó có phải tình cảm thật lòng hay không, lời nói của cô ta liệu toàn bộ có phải là dối trá hay không, anh cũng lười so đo. Đêm đã khuya, đầu đường vào đông càng thêm cô quạnh, nghe Lư Bân hỏi đi đâu, Hứa Thừa Ngôn lại nhất thời không đáp được. Anh có rất nhiều nhà, có vô số chỗ ở, thế nhưng hiện tại lại không thể hiểu được mà cảm thấy, căn bản là không tìm được chỗ nào dung thân. Trầm mặc hồi lâu, anh thấp giọng nói: “Đến vịnh Thanh Hòa đi.” Căn biệt thự duy nhất Triệu Ngu từng ghé qua kia, một bên anh sợ hãi không dám vào, một bên lại nhịn không được muốn đi vào. Lư Bân nghiêm túc lái xe, một lúc lâu sau lại nghe thấy anh hỏi: “Tiết Trạm vẫn chưa về sao?” “Vẫn chưa, tôi đã hỏi thăm qua thư ký Vương của Hoa Xán, khi nào Phó chủ tịch Tiết về cô ấy sẽ báo lại cho tôi biết.” Lư Bân thật sự không hiểu ông chủ tại sao cần phải gấp gáp tìm Tiết Trạm như vậy. Gần đây công ty hai nhà cũng không có danh mục quan trọng nào cần qua lại, Tiết Trạm có lẽ chỉ là đi công tác, vì sao ông chủ mỗi ngày đều giục mình hỏi xem Tiết Trạm đã trở về chưa? Nếu thật sự quá gấp thì trực tiếp gọi điện thoại bàn bạc không phải là được rồi hay sao? Nghĩ tới đây, Lư Bân đột nhiên sửng sốt một chút, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Vị Phó chủ tịch Tiết kia hẳn là không phải đi công tác, có lẽ là mang theo người nào đó nghỉ phép rồi. 9 giờ sáng, Lư Bân nhận được tin từ Vương Kỷ, Tiết Trạm đã trở lại. Hắn quả thực mừng rỡ như điên, cầm di động chạy về phía phòng làm việc của Hứa Thừa Ngôn. Mà ông chủ của hắn còn kϊƈɦ động hơn hắn nhiều, áo khoác còn chưa kịp mặc đã cầm theo chìa khóa xe ra cửa. Suy nghĩ rằng dạo này ông chủ cũng không được nghỉ ngơi tốt, lái xe có vẻ hơi nguy hiểm, Lư Bân chỉ có thể kiên trì theo sau, không cần giao phó đã chuẩn bị lái xe đi Hoa Xán. Hắn vẫn luôn chờ ở trong xe, tâm lý có chút lo lắng. Người ta nói “tình địch gặp mặt không nhịn được đỏ mắt”, ông chủ chạy đi tìm Tiết Trạm, cũng không biết có đánh nhau hay không. Trong lúc hắn đang do dự có nên lên trêи đó hay không thì Hứa Thừa Ngôn đã vội vã ra khỏi thang máy, nhanh hơn nhiều so với hắn dự đoán. “Đi Ngô thành.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]