Trời đã tối hẳn, ở khu đất trống bên tiểu khu thậm chí còn có người nhảy nhạc vũ trường, âm nhạc tiến vào cửa sổ xe mở ra một nửa, làm người khác cảm thấy rất bực bội.
Thương Lục đã đi lên 2 tiếng.
Xe Thương Lục đỗ ở chỗ đậu xe bên cạnh, nếu không lái xuống bãi đỗ xe ngầm, chắc là không định qua đêm ở đây, nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xuống.
Kỷ Tùy không biết vì sao mình lại để ý đến vấn đề này, nhưng từ giây phút anh tận mắt nhìn thấy Thương Lục đi vào tiểu khu thì trong đầu anh đã có suy nghĩ linh tinh.
Nghĩ rằng anh trước đó có thể tự do ra vào căn hộ này, nghĩ rằng anh quen thuộc hết tất cả nơi căn hộ của cô, nghĩ đến hình ảnh anh ở bên cạnh cô, nghĩ đến thân phận bạn trai khi đó của anh —— cho dù sau này mới biết được, tất cả đều là một trò đùa.
Mà khi Thương Lục xuống xe và đi ngang qua, rõ ràng thấy được hai người ở trong xe, nhưng phản ứng thờ ơ của Thương Lục thật sự làm cho người ta có cảm giác anh hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của bọn họ, vậy nên mới hiển nhiên lên tìm Triệu Ngu.
Rõ ràng trước kia, đó là quyền lợi của anh. Kỷ Tùy không hiểu sao lòng anh lại chua xót, rồi lại không ngừng tự nói với mình, anh chỉ là không cam lòng thôi, không cam lòng vì một đoạn tình cảm nói hết là hết, không thể từ bỏ được ký ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Ngoái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1808098/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.