Nói cho cùng thì bệnh viện vẫn không tiện cho người khác ở lại, nên cuối cùng cha nuôi và mẹ nuôi vẫn khuyên Triệu Ngu đến Ngô Thành.
Bọn họ vốn muốn ở lại Đông Hải để chăm sóc cô, nhưng lòng cô biết rõ, cô ở bệnh viện tất cả đều mạnh khỏe, không cần bọn họ phải lo lắng chăm sóc nữa, quan trọng hơn, cô muốn tách khỏi bọn họ, tạm thời cho nhau không gian thì tốt hơn.
Cuối cùng, lý trí không trách cô là một chuyện, nhưng cảm xúc có chấp nhận được hay không lại là một chuyện khác, cho dù áy náy, tự trách cô nhưng tâm tình cha mẹ nuôi vẫn phức tạp, đều muốn vết thương chậm rãi lành lại, mà thời gian là liều thuốc duy nhất của bọn họ.
Lúc trước vì lo lắng nhà họ Trang lại dùng cha mẹ nuôi để uy hϊế͙p͙ cô, Triệu Ngu đã sớm nhờ Tiết Trạm và Thương Lục tìm vệ sĩ đáng tin cậy để canh chừng ở nhà bên cạnh cha mẹ nuôi, cho dù bây giờ nhà họ Trang đã sụp đổ, nhưng cô cũng không dám lơ là.
Hơn nữa cô cũng lo lắng, sợ sau khi bọn họ biết được sự thật thì cũng sẽ muốn kết thúc tất cả như cô, nên chuyện cô cần làm mỗi ngày chính là nghe vệ sĩ báo cáo tình hình của người được bảo vệ không có gì đáng ngại.
Trải qua tất cả nỗi cực khổ, cha nuôi mẹ nuôi quả thật vẫn cố gắng sống mỗi ngày, cô thì ngược lại, chọn cách yếu đuối nhất để trốn tránh.
Vết thương ở cổ tay vẫn rất đau, được bó bằng thạch cao, không được động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1808096/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.