Mọi sự mong chờ đều biến thành trò đùa, mọi sự nỗ lực đều biến thành sự châm chọc, sau lúc đó, Trang Diệp đột nhiên thay đổi thành một người khác.
Anh hút thuốc, đánh nhau với bạn học, nói chuyện thô tục, thành tích của anh xuống dốc không phanh, cứ 2 – 3 ngày lại gây chuyện ở trường, bức giáo viên phải lần lượt gọi phụ huynh lên.
Nhưng như vậy thì có thể thay đổi được gì cơ chứ?
Nhà họ Trang trọng nam khinh nữ, Trang Trạch chẳng phải cũng là con trai đó sao? Trang Diệp anh có gì đặc biệt chứ? Cha thích đứa con ưu tú, Trang Trạch không ưu tú, thì sẽ không được mọi người yêu thương sao?
Mà anh, dù có biến thành bộ dạng gì đi nữa, dù là tốt hay xấu, cũng không thu hút được sự chú ý của cha mình.
Cha nói mẹ là một người đàn bà đanh đá, nói thấy bà là lại ghê tởm, vậy khi cha nhìn thấy đứa con trai này của ông, liệu có phải cũng cảm thấy ghê tởm không? Mẹ nhìn anh, có phải cũng sẽ tức giận anh không biết cố gắng hay không? Khi đó, Lăng Kiến Vi khuyên anh, Kỷ Tùy khuyên anh, bọn họ đều muốn lôi anh ra khỏi vũng bùn đó, không muốn để anh sa đọa, nhưng anh từ bỏ bản thân rồi, ai có thể cứu anh đây?
Sau đó, chị gái lần lượt dốc lòng chăm sóc, khuyên bảo, an ủi anh, chị luôn kiên nhẫn và yêu thương anh, khiến anh tỉnh lại một lần nữa, khiến anh trở lại thành một Trang Diệp ưu tú như trước kia.
Anh mãi mãi nhớ rõ lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1808093/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.