Sân thượng của bệnh viện nội trú đã được cải tạo thành một hoa viên kín, ngày thường nhân viên y tế và người bệnh hay đến đây nghỉ ngơi, khi Tiết Tử Ngang đi lên thì toàn bộ nơi đây cũng chỉ có một mình Tiết Trạm.
Ban đêm gió lớn, cửa sổ xung quanh không được khép lại hoàn toàn nên gió thổi vào làm cây cối rung động, tiếng lá xào xạc, vài cành lá khẽ đung đưa trêи vai Tiết Trạm, nhưng anh vẫn chỉ ngồi yên, dựa người vào chiếc ghế mây, không nhúc nhích, ánh mắt xa xăm nhìn vào bóng đêm phía xa.
Tiết Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh Tiết Trạm và hỏi: “Sau khi ba cháu mất, chú thật sự… Nghĩ tới việc tự sát?”
Tiết Trạm trả lời: “Chú vẫn đang sống đấy thôi.”
Không khí xung quanh bỗng rơi vào trầm lặng, người bên cạnh cũng không chút động tĩnh, qua hồi lâu Tiết Trạm mới nghe được một giọng nói trầm thấp truyền tới: “Xin lỗi.”
Tiết Trạm quay đầu nhìn Tiết Tử Ngang rồi lại dời ánh mắt về phía ngọn hải đăng sáng chói và lấp lánh ở đối diện.
Cúi đầu nhìn cánh tay cơ bản đã hồi phục của mình, Tiết Trạm tự giễu nói: “Có lẽ như vậy sẽ khiến bản thân dễ chịu một chút.”
Cứ an tĩnh ngồi như vậy một hồi lâu, Tiết Tử Ngang mới từ từ đứng dậy, bước thẳng về phía hành lang, nhưng mới đi được vài bước thì đột nhiên anh lại dừng lại: “Chú nhỏ, cảm ơn.”
Tiết Trạm vẫn tiếp tục ngồi, không nói một lời.
“Lúc mẹ cháu biết Triệu Ngu tự sát, bà ấy đã nói với cháu chuyện năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1808086/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.