Chương trước
Chương sau
Chuyện Triệu Ngu muốn làm nhất, là thông báo cho cả thiên hạ biết sự thật về cái chết bốn năm trước của mẹ mình và Ngu Cẩn, chuyện Trang Diệc Tình lên ý đồ bắt cóc, giết người không thành nên giam lỏng cô, khiến cho người phụ nữ này nhận được sự trừng phạt xứng đáng.
Nhưng Triệu Ngu cũng biết, đây là chuyện mà cô vĩnh viễn không thể làm được.
Bởi vì năm đó, cô cũng không dám báo cảnh sát, cái chết của mẹ và Ngu Cẩn được xử trí là bị tai nạn ngoài ý muốn, chứng cứ cũng không có, bây giờ chỉ còn đống tro cốt chôn sâu dưới đất 4 năm trước, cho dù cô có buộc Trang Diệc Tình đi tự thú thì cũng không thể được phán quyết.
Cô không cam lòng, nên trước kia đã nghĩ đến tiết mục đổ lỗi cho Trang Diệc Tình, không chỉ để Hứa Thừa Ngôn thấy, mà còn phải để cảnh sát tham gia.
Nhưng giống như cô và Hứa Thừa Ngôn đã nói, giả chính là giả, chưa nói đến việc cảnh sát không dễ bị lừa, thì cho dù có dùng âm mưu gì để chứng minh án tử đó, cho dù Trang Diệc Tình bởi vì vậy mà bị bỏ tù đi chăng nữa, thì cô sẽ thấy vừa lòng sao?
Vậy thì, cô và Trang Diệc Tình có gì khác nhau đâu?
Vì vậy, cô muốn từng bước một tra tấn Trang Diệc Tình, trước hết ép cô ta rời khỏi Lan Tỉ và nhà họ Trang, làm cô ta mất đi tất cả mọi thứ mà mình quan tâm nhất, làm cô ta phản kϊƈɦ lại.
Cô không biết Trang Diệc Tình sẽ phản kϊƈɦ như thế nào, nhưng cô tin rằng, người phụ nữ đó dù có chết, cũng nhất định phải kéo cô chết cùng, cô không ngại đồng quy vu tận*, nhưng cô càng muốn làm người phụ nữ đó chết bởi sự hành hạ của mình hơn.
(*) Đồng quy vu tận: Cùng chết chung.
Lại bắt cóc cô lần nữa? Muốn giết cô? Hay lại là âm mưu đen tối nào khác? Cô không sao cả, cô chỉ cần chứng cứ, cô chỉ muốn đường đường chính chính đưa người phụ nữ đó vào ngục giam.
Thương Lục và Tiết Trạm đương nhiên không muốn cô đặt bản thân trong nguy hiểm lần nữa, nhưng chuyện cô muốn làm, bọn họ cũng không cản được.
Còn về án tử của Thôi Lam, dù lúc trước đã bị áp xuống, nhưng tốt xấu gì cũng được đưa lên mạng, có khả năng sẽ bị điều tra lần nữa, nếu án tử này có thể được đưa ra ánh sáng, tức là đã đổ thêm dầu vào lửa đối với Trang Diệc Tình.
Nhưng bây giờ, chưa tới lúc Trang Diệc Tình phản kϊƈɦ, án tử của Thôi Lam đã được đưa ra, tất cả các quy trình cũng sẽ được tiến hành.
“Gần đây Lan Tỉ vẫn luôn là tiêu điểm, nhà họ Trang lại đúng lúc có vụ án tàng trữ súng ống và cố ý giết người, án tử của Thôi Lam cũng tiện lúc được đưa ra thì cũng rất hợp lý.” Thương Lục giải thích như vậy với cô.
Nhưng trêи thực tế, là vì bọn họ từ trước đến nay không muốn cô phải đi mạo hiểm, ai cũng không biết rốt cuộc Trang Diệc Tình khi bị chọc tức lên sẽ làm ra chuyện gì.
Hơn nữa cô tra tấn Trang Diệc Tình, có khác gì tự tra tấn chính mình chứ? Như vậy thì báo thù có ích gì cơ chứ?
Tiết Trạm nói: “Triệu Ngu, án tử của Thôi Lam chắc chắn sẽ bị điều tra lần nữa, bây giờ nhà họ Trang sụp đổ, chuyện trước kia bọn họ đã làm, rất có thể sẽ được đưa ra ánh sáng, hình phạt của Trang Diệc Tình tuyệt đối sẽ không nhẹ. Nếu nhẹ, em không hài lòng thì có bọn anh ở đây, em muốn trả thù cô ta như thế nào cũng được.”
Cho dù là hợp pháp hay bất hợp pháp, về mặt thể chất hay tinh thần, chỉ cần cô muốn làm gì với Trang Diệc Tình, bọn anh cũng đều có thể làm cho cô, nhưng vấn đề là, thật sự sẽ có một cách trả thù nào đó có thể khiến cô vui vẻ sao?
Bốn năm nay, cô luôn lấy báo thù làm mục tiêu duy nhất, vì mục tiêu này mà dùng hết tâm cơ, không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng đến khi kẻ thù ngã xuống trước mặt cô mặc cô xâu xé thì cô còn có thể làm gì nữa chứ?
Dù làm gì đi chăng nữa, thì cô vẫn thống khổ, vì đã không thể quay đầu, vì người mà cô hận nhất, vẫn luôn là chính bản thân cô.
Trang Diệc Tình đã sớm bị cảnh sát đưa đi, Trang Chấn và Ông Nhược Hoa cũng đã vội vàng chạy về, ở góc sâu nhất trêи hành lang trống rỗng, chỉ còn lại một mình Trang Diệp.
Anh cứ lẳng lặng đứng đó, cách xa Triệu Ngu ở bên này, trong mắt không khϊế͙p͙ sợ lo lắng, cũng không vui buồn, dường như cả người đều trống rỗng.
Triệu Ngu đứng ngơ ngác một lúc lâu rồi nhẹ giọng nói: “Em đi thăm Kỷ Tùy.”
Kỷ Tùy được đưa vào ICU*, bọn họ không thể vào, chỉ có thể đứng ngoài cửa.
(*) ICU: viết tắt cho Intensive Care Unit, tức khoa hồi sức tích cực.
Trầm mặc một lúc lâu, Triệu Ngu mới hỏi: “Vì sao Trang Như Vân lại nổ súng với ba của anh?”
Rõ ràng đã có một cái bánh nhân thịt khổng lồ rơi xuống, người cô ta hận nhất sắp bị đuổi khỏi nhà họ Trang, cô ta nên vui vẻ đón chờ khoảnh khắc đó mới đúng, sao lại làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy?”
Trang Diệp ngẩn ngơ nhìn xuống mặt đất: “Mẹ của cô ta cãi nhau với ba anh, bị ba anh kϊƈɦ thích nên mới tự sát, không phải chết vì bệnh, chị của anh… Trang Diệc Tình vẫn luôn biết chuyện đó, tối hôm qua bọn họ cãi nhau…”
Nói đến đây, Trang Diệp bỗng nhiên cười: “Dù sao cũng là một đám người điên, ai mà biết được? Cô ta gặng hỏi ba anh về sự thật, phát súng đó, không biết là muốn giết Trang Diệc Tình, hay là giết ba anh, cũng có thể chỉ là bị cướp cò. Quá rối, cứ lộn xộn hết lên, anh cũng không rõ, dù sao đến cuối cùng, viên đạn lại trúng vào người anh Kỷ Tùy, thân thủ của anh ấy tốt như vậy, lại chắn phát súng đó cho ba anh. Thật ra anh ấy không nợ nhà họ Trang, là nhà họ Trang nợ anh ấy, nhà họ Trang đều là một đám người điên, một người bình thường như anh ấy phải sống với bọn anh lâu như vậy, đúng là quá kì lạ.”
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trang Diệp nở nụ cười, Triệu Ngu vô thức cử động đầu ngón tay, muốn vươn tay lên nhưng đột nhiên cứng đờ lại.
Trang Diệp không thấy động tác của cô, anh vẫn tiếp tục cười: “Sau đó, Trang Trạch gấp gáp gọi cho cảnh sát, tàng trữ súng ống, lại còn giết người, Trang Như Vân coi như xong rồi, mất đi Trang Diệp, rồi lại mất cả Trang Diệc Tình, bây giờ lại mất thêm Trang Như Vân, cậu ta đã thắng.”
Triệu Ngu nhất thời buồn bã, cuối cùng đây là thể loại gia đình gì chứ?
Mà trước đây, Trang Diệp ở bên cạnh cô, một Trang Diệp có thể cười vui vẻ như vậy, cũng không biết quý trọng thời gian đó biết bao nhiêu.
Nhưng không còn gì nữa rồi.
“Vì sao anh… lại làm như vậy?”
Trang Diệp biết cô đang nói đến việc anh cắt bỏ ống dẫn tinh, anh cười thờ ơ: “Cũng không phải chuyện gì ghê gớm, dù sao…”
Dù anh có làm gì đi nữa thì sự đau khổ anh phải chịu cũng không bằng một phần vạn của em.
Dù sao trừ em ra, anh cũng không muốn sinh con với người khác.
“Hi Hi.” Anh im lặng nhìn cô: “Chờ đến lúc em báo thù xong, chấm dứt hết tất cả, anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi mắt em, không gợi lại cho em những hồi ức đau khổ nữa, em có thể… từ từ… coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà sống thật tốt có được không?”
Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, Triệu Ngu ngẩng đầu, nhìn đỉnh đèn hành lang, cũng cười: “Được thôi.”
Nếu em có thể nói được làm được.
Nhưng tiếc rằng, chắc em không làm được rồi.
Tiếng chuông đột ngột vang lên trêи hành lang yên tĩnh, Triệu Ngu đưa tay lau nước mắt, lấy điện thoại ra thì thấy, là cuộc gọi từ Hứa Thừa Ngôn.
Cô xóa WeChat của anh, nhưng không cho số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Dừng một lát, cô bình tĩnh bấm nghe: “Có việc gì sao?”
“Triệu Ngu, em hy vọng tôi sẽ ngồi tù, đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.