Người nhà họ Trang, trừ Trang Đồng còn nhỏ tuổi ra thì tất cả đều ở công ty, bao gồm cả Trang Như Vân bị Trang Diệc Tình phái người đưa ra nước ngoài.
Mà những người này sau khi biết tin thì không lâu lắm đã đưa ra lựa chọn.
Mở cửa phòng nghỉ ra, ngăn lại âm thanh cãi nhau ở bên trong, Trang Chấn trở lại phòng họp, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, vô lực nhìn vào mắt Triệu Ngu: “Triệu tiểu thư, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”
“Không. Tôi và ông không có gì để nói cả.”
Trang Chấn không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Triệu Ngu cười: “Biết gì không? Lúc xem phim, tôi ghét nhất là cốt phim vai ác được tẩy trắng, làm một đống điều ác độc, kết quả lại cho kể nghe cô ta đáng thương như thế nào, thống khổ đến bao nhiêu? Ngại quá, tôi không muốn nghe, tôi chỉ biết rằng, cô ta nợ tôi ba mạng người. Hơn nữa, ông là người không có tư cách để cầu xin tôi giúp cô ta nhất, bởi vì ngọn nguồn tất cả mọi chuyện đều là do ông, bi kịch của người nhà họ Trang, đều là do sự vô trách nhiệm của ông, ông không xứng làm cha, bây giờ, càng không có tư cách cầu xin cho cô ta.”
Lần đầu bị một người con gái còn trẻ như vậy chỉ trích bằng những lời nói sắc bén đó, Trang Chấn ngẩn người, rồi đột nhiên cười nhẹ xong lẩm bẩm: “Đúng là tôi… không có tư cách…”
Trang Diệp luôn im lặng ngồi ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1808072/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.