Khi Tiết Trạm đến công ty, liếc mắt một cái đã thấy được hai bó hoa ở trêи bàn Triệu Ngu.
Không hoàn toàn bởi vì lần nào anh đi qua phòng của Tổng giám đốc đều sẽ theo bản năng nhìn về phía bàn làm việc của Triệu Ngu mà là do hai bó hoa kia thực sự quá chói mắt, anh có muốn không chú ý đến nó cũng không được.
Tuy rằng anh cũng cảm thấy việc tặng hoa này thật lỗi thời nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, hai bó hoa được chọn đúng là rất độc đáo, được bó lại một cách tinh tế, hoàn mỹ, nhìn rất đẹp mắt.
Không cần nghĩ cũng biết là ai tặng.
Nhìn phòng làm việc đóng chặt cửa của Tiết Tử Ngang, mặt anh trong nháy mắt trầm xuống: “Triệu Ngu ở trong kia sao?”
Cảm nhận được luồng khí lạnh xung quanh người ông chủ, Vương Kỷ dè dặt gật đầu một cái, một câu cũng không dám nói.
Tiết Trạm cất bước đi về hướng phòng làm việc của Tiết Tử Ngang. Mới bước được hai bước hình như ý thức được cái gì, tay hơi nắm lại, xoay người nhìn mấy người còn lại trong phòng Tổng giám đốc: “Tất cả mọi người xuống phòng họp chung dưới tầng chờ tôi, sắp bắt đầu cuộc họp rồi.”
Người sáng suốt đều nhìn ra là anh đang muốn đuổi người. Nhưng nhớ đến lần trước không có ai ở đây, chú cháu hai người một giây sau đã đánh nhau đến ngươi chết ta sống. Cánh tay kia của Tiết Trạm suýt chút nữa đã bị phế đi, trong lúc nhất thời không có ai dám đi cả.
Ánh mắt Tiết Trạm lạnh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1808042/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.