Đứng sau cánh cửa khép hờ một hồi lâu, thấy hai người bên trong vẫn ôm nhau không có xu thế tách ra. Tiết Trạm lúc này mới đẩy cửa tiến vào, còn cố tình ho khan một tiếng.
Triệu Ngu chậm rãi thoát khỏi sự ôm ấp của Lăng Kiến Vi, ngồi thẳng người nhìn Tiết Trạm, vẫn không lên tiếng.
Lăng Kiến Vi cũng quay đầu lại nhìn về phía Tiết Trạm. Ánh mắt kia của Lăng Kiến Vi trông rất phức tạp, dường như có chút kiêng kị, lại có chút địch ý và phòng bị.
Tiết Trạm vẫn không để ý đến Lăng Kiến Vi, chỉ tự nhiên mà kéo ghế dựa ra ngồi ở mép giường: “Đỡ hơn chưa?”
Triệu Ngu gật đầu: “Chiều nay hẳn là có thể xuất viện rồi.”
Cô thật sự không thích nằm viện, tất cả bệnh viện đều làm cô cảm thấy áp lực, tựa như cô đang trở về quãng thời gian mỗi ngày đều giống như ngồi tù của 4 năm trước kia.
Tiết Trạm còn chưa mở miệng thì Lăng Kiến Vi đã giành trước nói: “Vậy em chờ một chút, anh đi hỏi bác sĩ giúp em. Nếu bác sĩ đồng ý xuất viện, anh sẽ đi làm thủ tục thay em.”
Hành động này lọt vào trong mắt Tiết Trạm quả thật là vô cùng nịnh nọt đến cực điểm.
Trầm thấp mà cười một tiếng, Tiết Trạm nói: “Chẳng phải Lăng thiếu gia muốn trở nên mạnh mẽ hơn sao? Có vẻ như studio của cậu đã không mở cửa trong một thời gian dài. Tại thời điểm này, nghỉ làm hình như không tốt lắm thì phải?”
Nghe ra sự khinh thường trong giọng nói của Tiết Trạm, Lăng Kiến Vi ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1808036/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.